16

4.5K 570 41
                                    

(Mình có cảm giác như chap này mình viết không được tốt cho lắm

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

(Mình có cảm giác như chap này mình viết không được tốt cho lắm. Dù sao thì sắp tới có lẽ mình sẽ update cực kì ít vì mình bận ôn thi tốt nghiệp. Mong mọi người thông cảm cho T-T)

~

Chỉ trong một tiếng nữa thôi, ở khắp mọi ngóc ngách trong tỉnh thành, người ta sẽ lũ lượt kéo xuống phố Chichibu để được đắm mình trong bầu không khí náo nhiệt của Chichibu Matsuri. Một trong những lễ hội hiếm hoi ở Saitama, được tổ chức mọi năm khi nước Nhật đã ngấm vào cái lạnh của mùa đông.

Mikey ngồi một mình trong phòng 201, tiếng rè rè từ kênh thời sự buổi đêm não nề lặp đi lặp lại, khiến hắn thật muốn nhắm mắt đánh một giấc. Cả buổi chiều hắn làm bảo mẫu tập sự cho một con bé tuổi teen đến cạn kiệt hết sức lực. Nào là dẫn em đi thủy cung, đi công viên, đi sở thú, lo cho em từ A đến Z, tất cả những thứ đó chỉ vì muốn em có được một kì nghỉ dưỡng đáng nhớ.

Nếu em khắc ghi hết những khoảnh khắc đó vào sâu trong tâm trí để rồi lúc buồn, em sẽ mang nó ra và niệm lại như một thước phim đầy sắc màu. Thì toàn bộ những thứ mà Mikey có thể nhớ được, đó chính là mùi hương trên áo em lúc hắn bế em lên thật cao để em cho một con hươu cao cổ ăn. Và tiếng cười ngân vang của em lúc nó liếm lấy tay em như lời cảm ơn.

Mikey không biết, tự khi nào mà giác quan của hắn lại quá mẫn cảm trước mọi thứ em làm, và hắn ghét việc đó. Nó không nên như thế, nó không nên lấy em làm tâm điểm mỗi khi bóng dáng em xuất hiện trong đôi mắt đục ngầu nơi hắn.

Sởn gai óc, một làn gió lạnh cóng từ ngoài ban công thổi vào, khiến cho gã trai khẽ run người qua lớp vải Kimono đen. Hắn nhìn ra cánh rừng tối như mực ở phía xa, nó tối đến mức ngay cả vầng thái dương đang lặn ở đáy trời cũng chẳng soi sáng được là bao. Sự đổi thay giữa hai thái cực trời đêm thật đáng sợ, rõ ràng là khu rừng này ngắm nhìn vào buổi sáng rất thơ mộng cơ mà, sao bây giờ lại thành ác mộng rồi.

Tay hắn cầm lấy ly trà nóng hổi trên bàn. Ngay khoảnh khắc hắn đưa nó lên môi chợt nhấp vài ngụm, em từ phía cửa bước vào. Cái ấm mà đắng đến nhăn mặt của trà xanh lắp đầy cuống họng Mikey, lượng caffein dư thừa làm tim hắn đập nhanh một chút, đồng thời cũng giúp hắn tỉnh táo đôi phần.

- Anh Mikey.

(T/b) nhỏ tiếng gọi tên hắn, em nhu mì đan những ngón tay mảnh khảnh lại. Như một chú cáo trắng muốt tựa tuyết trời, chiếc khăn lông ấm áp quấn quanh vai em. Bộ Furisode đỏ rực như bỉ ngạn mọc dưới Hoàng Tuyền làm cho làn da sứ của con bé nổi bần bật dưới ánh đèn cam chói. Mang đôi geta cao kều lộp cộp kêu trên sàn gỗ, em lựng khựng đến bên hắn.

"đi vào màn đêm" - Mikey.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ