Đỗ Tu Nhiên có lớp thì sẽ để Tiểu Bảo ở nhà, bảo Ngô Kình Thương trông bé, cũng may Tiểu Bảo không khóc quấy, đặt trên giường thì tự chơi một mình.
Ngô Kình Thương căn bản cũng không phải trông nom gì nhãi con kia, buổi sáng Đỗ Tu Nhiên làm cơm, bởi vì không kịp thời gian nên không nấu được nhiều, liền bảo Ngô Kình Thương buổi trưa gọi đồ ăn bên ngoài, anh pha sữa bột cho Tiểu Bảo, cho bé bú xong mới vội đi làm, kết quả Ngô Kình Thương ngủ quên, lúc ngủ dậy sờ sờ bụng, đần mặt một lát mới quyết định hay thôi cứ chờ Đỗ Tu Nhiên tan tầm rồi nói sau.
Tiện tay chụp lấy cái áo khoác, đang định mở cửa thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, chết tiệt! Nếu không vác tên nhãi kia theo cùng thể nào Đỗ Tu Nhiên cũng nổi giận, chẹp miệng một cái đi vào phòng, vớ lấy bình sữa buổi trưa cho nó, cũng không biết nhãi con kia có bị chết đói không ta? Nếu thực sự chết đói, vậy chẳng phải là mình được giải thoát, Ngô Kình Thương vừa đi vừa xấu xa nghĩ.
Đẩy cửa vào, nhãi con kia bốn chi giang rộng nằm ngửa trên giường, cái miệng nhỏ nhắn đang o o ngủ, Ngô Kình Thương không do dự bước đến, tét hai cái vào bàn chân của nó, nhãi con lúc này mới tỉnh, trợn mắt nhìn nhìn, sau đó thấy Ngô Kình Thường liền giãy dụa nhổm dậy, Ngô Kình Thương lật người nó lại, nhãi con nhanh chóng cong mông đào tẩu.
Lúc này Ngô Kình Thương cũng không khách khí, bắt lấy cái chân nhỏ của thằng bé, xách cổ nó lên, cau mày nói: "Thành thật một chút, nếu không ném vào thùng rác." Nói xong gõ gõ cái đầu nhỏ của thằng bé, cứ như vậy xách ra bên ngoài.
Bé con bị Ngô Kình Thương xách cổ, trên đường đi cũng thành thật không giãy dụa, chỉ rụt cổ lại như mèo con để mặc cho Ngô Kình Thương xách đi, không hề nhúc nhích, chỉ có đôi mắt lúng liếng đảo xung quanh, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn Ngô Kình Thương.
Ngô Kình Thương một tay đút túi, tay còn lại xách thằng bé cứ như vậy ung dung xuống nhà, lúc trước chọn chỗ này cũng là vì nó gần trường của Đỗ Tu Nhiên, đi bộ khoảng năm sáu phút là tới, phi thường thuận tiện.
Ngô Kình Thương nhìn đồng hồ, hình như còn sớm, vẫn chưa tan học, cậu dựa vào một gốc liễu gần trường đứng chờ, trên đường người qua lại, thỉnh thoảng sẽ có một vài cô gái cũng người lớn đi qua, bọn họ đều đưa mắt nhìn bé con, bởi vì bé đang mặc một bộ quần áo thỏ con màu hồng trông rất thu hút, hơn nữa bộ dạng bé thực đáng thương.
Cổ bị người ta xách lên, hai bàn chân nhỏ nhắn không đi tất lơ lửng giữa không trung, bàn tay cũng lộ ra ngoài, không cần bàn đến chuyện "bế" bé kiểu đó có làm bé tắt thở hay không, chứ đừng nói đến chuyện nhiệt độ thế này có thể lạnh cóng bé nữa, huống hồ còn nhỏ như vậy, nhỏ giống như mèo con vậy.
Một lão thái thái (aka bác gái già) cùng con gái đi dạo phố, mắt thấy thật đau lòng a, nhìn tên đàn ông xách tiểu búp bê kia mặt mày hung ác, lão thái thái thầm nghĩ muốn qua đó khuyên nhủ một chút, nào có người cha nào lại như vậy? Có là mèo con cũng không thể đối xử như vậy a? Đúng là đồ chết non.....
Ngô Kình Thương đã sớm phát hiện ra những ánh mắt của người qua đường kia hoặc khiếp sợ, hoặc khinh bỉ hay phẫn nộ, cậu nhíu mày có chút không hiểu, nhất là cách đó xa xa có một vị thái thái cùng một người phụ nữ cứ đứng chỉ trỏ, tưởng cậu không biết a? Đứng đó hơn mười phút, mắng cậu chết sớm đến điếc tai a. Ngô Kình Thương thấy ù cả tai, xách nhãi con ra chỗ khác đứng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đam Mỹ ] Bạn Trai Tôi Là Quái Vật ( Có H )
RomanceTác giả:Nguyệt Hạ Kim Hồ Thể loại:Đam Mỹ, Trọng Sinh, Điền Văn Thể loại: Trọng sinh, niên hạ công, chủng điền văn, thanh mai trúc mã, 1×1, HE. Couple: Ngô Kình Thương x Đỗ Tu Nhiên. Editor + Beta: Yunhee Jun Bạn Trai Tôi Là Quái Vật Ngô Kình Thương...