Chương III: Cậu tên gì ?

347 20 2
                                    

Hoàng hôn tắt nắng, bầu trời ráng đỏ màu lửa cũng dần dịu đi, nhường chỗ cho bóng đêm dần phủ bóng. Trên con đường thoải quen thuộc, Minato đang cố chạy thật nhanh - một điều lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện ở cậu bé chỉ vừa chín tuổi đặc biệt này. 

Nhà nằm ở tận vùng ven mà trường lại nằm ở trung của làng, quãng đường giữa hai nơi là rất lớn nên bình thường Minato luôn về nhà lúc trời đã tối sụp. Khi ba mẹ còn tại thế, cậu bé của nhà Namikaze luôn là đứa trẻ rất ngoan ngoãn, tan học thì lập tức chạy về nhà, không hề theo chúng bạn rủ rê la cà, nghịch phá bao giờ. Bây giờ khi cả song thân đều đã không còn, Minato vẫn như vậy, từ trường về nhà, từ nhà đến trường một lộ trình vô cùng thân quen, chỉ là bước chân đã chẳng còn vội vàng như trước. Vì cậu biết, dù mình có nhanh hơn nữa bên trong bốn bức tường cũng chỉ là một mảng tối tăm, lạnh lẽo hơi người. Thế mà, ngày hôm nay Minato lại trở nên vội vã, làm người ta có cảm giác lại thấy cậu của những ngày tháng trước đây.

Mặc cho vừa phải trải qua bài tập tăng cường chiến đấu rất khắc nghiệt, cậu bé tóc vàng vẫn chẳng hề buông một lời than vãn. Dường như, những vết thương trên cơ thể vẫn chưa thể ngăn đứa bé ấy thôi mỉm cười và để tâm đến mấy ánh nhìn hậm hực từ vài người bạn cùng  trang lứa. Đang trong thời chiến loạn, lực lượng Ninja liên tục bị thiếu hụt ở tiền tuyến nên lũ trẻ từ lúc còn ở học viện đã phải học cách chiến đấu và tự bảo vệ mình. Có thể, qua thêm vài tháng hoặc năm sau thôi, chúng sẽ là lực lượng tăng cường ra chiến trường, không có kỹ năng tồn tại thì chẳng khác gì tự sát. Minato hiểu rất rõ điều đó nên từng giây từng phút đều cố gắng không ngừng lại, lao vào những bài luyện tập khắc nghiệt cũng là cách để cậu lấp đầy sự trống trải trong lòng mình. Nhưng hôm nay, cậu lại để bản thân mình được thả lỏng, được xao nhãng khỏi những áp lực vô hình khổng lồ đang đặt lên đôi vai nhỏ bé. Minato hiện giờ chỉ muốn về nhà thật nhanh và xem mấy vết thương của con cáo nhỏ đã đỡ hơn chưa. Tâm tư của đứa trẻ đó rất đơn thuần, cậu không chỉ muốn nó mau chóng khỏe lại mà còn muốn nó có thể trở thành thú cưng, là người bạn cùng chia sẻ  buồn vui. 

Cuối cùng có thể đứng trước cổng nhà Namikaze, Minato cố gắng ổn định lại nhịp thở sau một chặng đường dài chạy không ngừng nghỉ rồi mới vội lục cặp lấy ra chìa khóa. Nhưng trước khi khối kim loại ấy tra vào chiếc ổ đã bắt đầu gỉ sét, cậu bé tóc vàng đột nhiên khựng người lại. Có thứ mùi kỳ lạ nào đó đang tỏa ra từ bên trong, hình như là ...mùi khét !!!!

"Không lẽ mình đã quên tắt bếp?"

Đại não Minato lập  tức hoạt động hết công suất,  lật lại toàn bộ hình ảnh mà nó thu lại được nhưng trước khi nó kịp đưa ra một đáp án chính xác nhất,  cậu bé đã mở toang cửa, lao thẳng vào nhà bếp tựa như một mũi tên. Quả nhiên, bên trong nhà lúc này đã ngập trong khói đen kịt làm cay xè mắt và mùi thức ăn khét loẹt nồng nặc cực kỳ khó ngửi. Minato vừachạy vào vào trong lập tức đã phải ho sặc sụa không sao ngừng lại được nhưng mà kỳ lạ chưa, trong nhà  ngoại trừ cậu ra còn có ai đó cũng đang chịu cảm giác khó chịu đó. Thanh âm đó vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn mỗi lúc lại càng đến gần chỗ cậu đang đứng. Trực giác của một Ninja lập tức được khởi động, Minato lập tức rút kunai từ trong chiếc  túi nhỏ trên thắt lưng ra, chầm chậm tiến về phía bóng người đang thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt. Nào ngờ, vừa mới bước được mấy bước, cái bóng đó đã lao thẳng về phía cậu, đẩy cả hai ngã sóng soài. 

[Hoàn][Longfic][Naruto Fanfiction] [MinaKushi] Gửi em giọt nắng ban maiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ