Chuyến trở về lần này của Kushina là điều bất ngờ với bất kỳ ai quen biết.
Sáng hôm sau, hình ảnh người con gái có suối tóc đỏ dài quá eo bước ra từ cửa nhà Namikaze, một tay giơ lên cao, một tay che miệng đánh ngáp một cái thoải mái đã làm phu nhân nhà Hatake vốn đang thong thả chăm chút mấy nụ hoa vừa chớm nở giật mình, làm rơi cả chiếc bình xịt nhỏ. Nhóc Kakashi thì vẫn như mọi khi, dùng ánh mắt bất cần đời nhìn về phía "người giám hộ" của mình, sau đó lại thản nhiên kéo mặt nạ xuống cắn một ngụm cơm nắm, chuẩn bị cho một ngày bận rộn. Dĩ nhiên, sau thời gian dài không gặp, Kushina không thể nào không chạy đến góc hàng rào, ghé đầu vào hỏi thăm vài lời với phu nhân nhà Hatake. Nhưng tiếc thay, cuộc chuyện trò ngắn ngủi của hai người phụ nữ nhanh chóng bị cắt ngang bị tiếng gọi của Minato từ trong nhà. Bữa sáng của họ đã sẵn sàng. Người con gái tóc đỏ hơi thất vọng vội chào tạm biệt mẹ con nhà Hatake, vui vẻ chạy vào trong nhà. Khung cảnh yên bình một sớm mai như vậy bất giác khiến người phụ nữ đã qua độ ba mươi phải mỉm cười, vui vẻ quay sang cậu con trai lạnh lùng của mình mà cất lời.
"Thật tốt quá nhỉ, Kakashi?"
---
Kushina quay vào nhà Namikaze, tự nhiên ngồi xuống chiến bàn nhỏ với hai phần bánh mì cùng trứng ốp la và một ít rau tươi. Đây có lẽ là một bữa sáng có phần đơn giản với người con gái Yêu Hồ nhưng cô không có tâm trạng để phàn nàn cho lắm, dù sao, cái bụng đang kêu gào vẫn là ưu tiên quan trọng hơn. Cả một ngày dài dầm mình trong tuyết không dám ngừng chân dù chỉ là một chốc, Kushina thật sự đã kiệt sức. Cho dù đêm qua Minato đã pha Ca Cao nóng và nấu cháo trứng cho cô, từng ấy vẫn chưa thấm vào đâu so với phần năng lực người con gái Yêu Hồ đã sử dụng trong suốt chuyến đi. Và chắc chắn, Kushina sẽ không thể mở mắt vào giờ này nếu không vì đặc điểm thiết kế của phòng của Minato - nơi cô ngủ lại tối qua. Hình như, lần nào Kushina qua đêm ở nhà Namikaze cũng sẽ được nhường giường còn chủ nhà thì lại phải xách gối ra sofa, ngẫm lại thì anh cái gì cũng ưu tiên cho cô cả, người con gái Yêu Hồ thoáng nghĩ.
Sáng sớm bắt đầu với Kushina với nắng chiếu qua khung cửa và mùi thức ăn từ lan ra gian bếp đang đỏ lửa. Nhà Namikaze khá nhỏ, phòng bếp và phòng ngủ cũng chỉ cách nhau một đoạn ngắn và không có gì ngạc nhiên nếu khi anh nấu nướng sẽ vô tình làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô. Hơn nữa, đêm qua vì quá mệt, Kushina đã lăn ra ngủ mà quên mất việc kéo rèm che nắng lại vì một sớm mai có thể tận hưởng giấc ngủ mà không bị Thái Dương làm phiền. Bình thường, Minato sẽ không bao giờ làm thế. Anh luôn là người rời giường từ lúc mặt trời còn chưa mọc - một thói quen chẳng có gì đáng ngạc nhiên ở một người cẩn thận như anh. Ngoài ra thì "nhờ" việc luôn được Kushina chăm chút việc ăn uống cộng với lịch trình làm việc quá bận rộn, kỹ năng nấu ăn của Minato năm hai mươi mốt tuổi vẫn chỉ như anh thuở còn ở học viện, chỉ dừng lại ở mấy món đơn giản và tạm chấp nhận mà thôi. Vì thế, bữa sáng của họ cũng thật giản dị và chàng trai tóc vàng cũng thở phào nhẹ nhõm vì mình đã chuẩn bị đến bốn phần ăn để dành cho Kushina. Những lúc như thế này, người con gái anh yêu sẽ ăn rất nhiều.
Trong lúc mái đầu đỏ còn bận rộn đánh chén phần ăn thứ hai, Minato cũng bắt đầu sửa soạn chuẩn bị rời nhà. Địa điểm của anh đến vẫn là văn phòng Hokage - nơi ngài Đệ Tam đang chờ đợi để hướng dẫn và bàn giao dần các công việc mà anh sắp sửa tiếp nhận trong mấy tháng tới, đây gần như đã trở thành thói quen của anh trong suốt thời gian qua. Nghe được chàng trai tóc vàng nói thế, Kushina dường như khựng lại một chút, ngẩng mặt lên tò mò hỏi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Longfic][Naruto Fanfiction] [MinaKushi] Gửi em giọt nắng ban mai
FanfictionMột ngày mùa đông rét mướt, Konoha đón chào một vị khách đặc biệt. Nụ cười và dáng hình ấy lại khiến người ta bất giác nhớ về hai vị anh hùng đã hy sinh từ nhiều năm trước. "Cậu bé, cháu là người từ nơi khác đến sao?" "Dạ vâng ạ, cháu mới đến Konoha...