Chương XX: Đợi chờ câu trả lời.

210 19 1
                                    

Tựa như, thời gian đã dừng trôi.

Tựa như, mọi thanh âm của thế giới đều bị ai đấy nuốt trọn.

Tựa như, nhân gian chỉ còn sót lại hai trái tim nóng đang ngập đập loạn như thể sắp vỡ tung ra.

Trời đất đảo điên trong đáy mắt màu chàm trong veo đang mở to hết mức, Kushina từ chỗ sững sờ bỗng chốc lại hóa thành giận dữ. Người con gái tóc đỏ tựa như phát điên, vùng vẫy dữ dội khỏi vòng tay của Minato đẩy cả hai ngã xuống nền tuyết lạnh. Ngồi lên người chàng trai có đôi mắt biếc xanh, cơ thể nhỏ bé của cô gái Yêu Hồ run lên bần bật khi cúi gằm mặt, nắm chặt cổ áo của anh.

"Cậu đang nói cái nhăng nói cuội cái gì vậy, Minato?"

Kushina thật sự rất sợ. Có lẽ, chẳng ai khi nhận được lời tỏ tình từ người mình yêu mà lại mang tâm trạng giống như cô. Phải mất một khoảng thời gian rất dài, cô mới có thể chấp nhận buông bỏ đoạn tình cảm này, vậy mà ngay lúc bản thân đã hạ quyết tâm thì anh lại nói rằng mình yêu cô. Tại sao lại đúng lúc như thế? Người con gái Uzumaki muốn cười thật lớn nhưng lại có cảm giác mình sẽ khóc thật to, chẳng rõ bản thân nên làm gì mới là đúng. Chẳng rõ là do giá rét ngày đông hay cảm xúc đang sắp bùng nổ trong lòng, giọt lệ trên khóe mắt lại bắt đầu ứa ra, lăn dài trên gò má. Kushina đang ở đây, trong vòng tay của người con trai mà mình yêu thương nhất, trông thấy dáng hình mình bên trong đôi đồng tử xanh biếc dịu dàng, cảm nhận lấy hơi thở bỏng rát đang phả lên da thịt.

Đối diện với tâm trạng rối bời của Kushina, Minato chỉ biết đáp lại bằng một nét cười thật quá đỗi thân quen. Tựa như trong đáy mắt tựa viên pha lê bị thời gian lãng quên vĩnh viễn chứa đầy sự ấm áp và dịu dàng, tựa bầu trời ngày xuân thắm ngập trong nắng ban mai. Anh nhỏm người dậy, đưa bàn tay sớm đã thô ráp vì những ngày tháng tập luyện khắc nghiệt vuốt ve một bên gò má đã ẩm ướt tựa như đang cố xoa dịu cảm xúc hỗn loạn trong lòng cô. Chàng trai ấy chẳng phải là kẻ ngốc, làm sao không hiểu được lo lắng của người con gái mình yêu thương. Đã đôi lần, Minato muốn và thật sự đã cố phá vỡ nỗi bất an đó nhưng có lẽ ông trời không thương, nên tất cả chúng đều không hề thành công. Ngỡ đâu thời gian sẽ làm thay đổi tất cả nhưng hóa ra, định mệnh lại chẳng thể nào kiên nhẫn với họ hơn nữa. Nếu ngày hôm nay không thể nói ra tất cả, anh sợ rằng mình sẽ chẳng còn có cơ hội làm điều đó lần thứ hai.

Đặt một tay lên chiếc eo nhỏ, Minato chầm chậm cúi xuống cho đến khi trán họ cụng vào nhau, để những sợi tóc màu vàng ánh kim xen vào sắc đỏ tựa màu hoa. Giây phút ấy tự như đã kéo dài đến ngàn vạn năm, trước khi giọng nói ngập ngừng của chàng trai tuấn tú vang lên bên tai, kéo cô trở lại với hiện thực.

"Thực ra lần trước ... là anh nhờ Mikoto dẫn em đến đây đấy, Kushina. Anh đã định thổ lộ vào ngày hôm ấy, chẳng ngờ là ... Haha, tệ thật đấy. Sau đó thêm vài lần nữa, mỗi lần anh muốn nói ra thì y như rằng sẽ có sự cố xảy ra cuối cùng phải kéo dài đến tận hôm nay."

Nằm trong vòng tay anh, người con gái Yêu Hồ vùi mặt vào bờ vai vững chãi khi đôi bàn tay đã xiết chặt lấy một góc áo, biến chúng thành một mớ nhàu nhĩ.

[Hoàn][Longfic][Naruto Fanfiction] [MinaKushi] Gửi em giọt nắng ban maiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ