Chương II: Cuộc gặp gỡ định mệnh

494 30 0
                                    

--Konoha, ba mươi năm về trước--

Cơn mưa lớn xối xả kéo dài từ sáng sớm đến khi trời chập choạng tối vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nhấn chìm cả Konoha vào làn hơi nước lạnh lẽo. Ánh đèn đường vàng ố loang lổ nhạt màu tựa đốm sáng nhỏ nhoi rơi xuống chiếc áo bóng đêm đang dần lan ra khắp bốn bề. Ngôi làng Ninja cổ kính cứ thế như lặng lẽ chìm vào một giấc ngủ trong sự tĩnh mịch của một đêm thu yên bình. Bỗng từ đâu, tiếng bước chân dồn dập của một đứa trẻ lại vô tình phá xé tan không gian chỉ có tiếng mưa giòn tan đang phủ bóng.

Cậu bé ấy nhìn qua còn chưa đến mười tuổi, dáng người thanh mảnh với mái tóc màu vàng nắng sớm rất nổi bật. Dù có nắm thật chặt chiếc dù trên tay, cơ thể nhỏ bé ấy vẫn phải liên tục tun lên vì cơn lạnh mà từng đợt gió lớn thổi ập đến. Bộ quần áo mỏng manh đã thấm nước, dính chặt vào da thịt càng làm cậu bé khổ sở. Hiện giờ, ước muốn lớn nhất của cậu chắc là về đến nhà, thay một bộ quần áo khác và vùi mình vào những chiếc chăn bông mềm mại. Sau mấy phút chạy như điên dưới làn mưa nặng hạt, cậu bé cuối cùng cũng đã dừng lại trước cánh cổng bằng gỗ đơn giản có tấm bảng đề tên Namikaze.

"Con về nhà rồi đây!"

Minato nhủ thầm dù rằng trước mắt cậu vẫn là cánh cửa lớn đóng im lìm và những khung cửa sổ chẳng hề có lấy một ánh đèn ấm áp. Cậu bé ấy đứng đấy hồi lâu, sau đó mới hít một hơi thật sâu như để làm dịu lại cảm giác mất mát trong lòng, chuẩn bị bước vào căn nhà từ lâu đã chẳng còn hơi ấm của gia đình. Những tưởng, chuyện nhàm chán ấy vẫn sẽ lặp lại như bao ngày trước đó thì bàn tay nhỏ bé ấy lại chợt dừng lại giữa không trung khi đôi đồng tử màu sắc xanh của bầu trời nhận ra trước thềm cửa dường như có gì đó. Cậu chầm chậm cúi người xuống, cẩn thận xem thử đấy là gì.

Dưới ngọn đèn đường yếu ớt, một con cáo với cơ thể dính đầy bùn đất đang cuộn tròn mình lại, nhịp thở phập phồng yếu ớt đến mức làm người khác phải đau lòng. Minato vội vã bế nó lên và không khỏi giật mình khi thứ chất lỏng đặc quánh đang lan khắp kẽ tay mình. Là máu ! Con cáo này đã bị thương. Nghĩ đến đây, Minato không hề nghĩ thêm điều gì, chỉ biết vội vã đem nó vào nhà. Sau khi dùng nước rửa trôi hết lớp bùn đất bám trên bộ lông dày và dùng khăn bông lau khô nó, cậu bé liền chạy vào nhà bếp, lục tìm hộp sơ cứu cá nhân. Vừa mới được học bài sơ cứu vết thương ở trường vào sáng nay, Minato không ngờ mình lại có cơ hội áp dụng áp dụng nó nhanh đến thế. Tuy rằng đã được học lý thuyết cũng đã thử thực hành trên mô hình nhưng khi đi vào thực tiễn, cậu bé tóc vàng cũng không khỏi cảnh lóng nga lóng ngóng, vụng về làm đau con cáo nhỏ. Mỗi lần nghe nó kêu lên, Minato chỉ biết cau mày trấn an.

"Ta xin lỗi, mày ráng chịu một chút."

Sau một hồi loay hoay băng bó, Minato mới nhận ra vết thương nặng nhất mà con cáo nhỏ phải chịu là vết cắt ở chân trước, phần thịt bị thương đã bắt đầu chuyển sang màu tím xanh chúng nó nó đã bị nhiễm độc. May mắn cho con cáo nhỏ, thứ mà nó dính phải chỉ là độc vô cùng bình thường và thông dụng, Minato nhớ lúc trước cha mẹ vẫn dùng nó để bẫy thú hoang ven rừng nên biết phải dùng thuốc nào để giải. Tuy vậy, điều xui xẻo lúc này lại ập đến khi cậu đã lục tung cả hộp sơ cứu lên cũng chẳng còn sót lại mẩu thuốc nào. Phải đến tiệm thuốc gần đây thôi, nếu không mau thì nó sẽ đóng cửa mất, Minato thầm nghĩ. Bên ngoài khung cửa, cơn mưa lớn vẫn chưa hề dịu đi. Cậu bé tóc vàng chẳng hề thích bản thân mình lại phải chịu lạnh và có thể phải nằm ở nhà vài hôm vì cảm lạnh sau việc phải dầm mưa hai lần trong ngày. Chỉ là, cậu không đành lòng để con cáo nhỏ ấy phải chết. Đưa bàn tay vuốt ve lớp lông màu đỏ rực mềm mại, Minato chậm rãi cất giọng trấn an.

[Hoàn][Longfic][Naruto Fanfiction] [MinaKushi] Gửi em giọt nắng ban maiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ