Chương V: Chào đón

279 18 1
                                    

"Này, nhóc Minato làm sao thế? Trông không có tinh thần gì hết."

Đàn anh khóa trên Uchiha Fugaku trông có vẻ không vui khi ngồi phịch xuống gốc cây Sơn Trà lớn trước cửa học viện Ninja. Thân là con trai của trưởng của gia tộc UChiha - một trong hai gia tộc cao quý nhất đã sáng lập nên Konoha lại có thành tích học tập vô cùng đáng nể, anh được rất nhiều người xem trọng. Không phải tự nhiên mà có nhiều kẻ cảm thấy khó hiểu khi Fugaku lại có thể làm bạn tốt với một đứa nhóc học dưới hai khóa, lại xuất thân vô cùng bình thường như Namikaze Minato. Chưa kể tới chuyện Minato chỉ là  trẻ mồ côi tứ cố vô thân, cha mẹ cậu bé lúc còn sống cũng chỉ là những Ninja hết sức bình thường, không có thành tích gì nổi bật, hoàn toàn trái ngược lại là một Uchiha danh gia vọng tộc nơi sản sinh ra vô số Ninja kiệt xuất cho Konoha.

Hiện tại đang là giờ cơm trưa, những đứa trẻ trong học viện đều nhanh chóng chọn một chỗ ngồi mát mẻ để trốn đi cái nắng chói chang từ Thái Dương và Fugaku cũng không ngoại lệ trong số đó. Vấn đề mà anh gặp phải hôm nay là cái mặt đang ngây ra và tâm hồn đang treo ngược cành cây của cậu em khóa dưới. Điều tệ hơn là đây không phải là lần đầu tiên, Fugaku gặp tình cảnh này. Nói chính xác thì tình trạng này đã bắt đầu diễn ra từ  tuần trước, dấu hiệu điển hình là phải gọi mấy lần mới có thể kéo tâm trí của cậu ta quay về hiện thực và sau đó sẽ phải nghe mấy lời trấn an rất chung chung. Nhìn thấy Minato cứ như kẻ mất hồn như thế, Fugaku cũng không thể nào yên tâm nhưng dù là anh hay đàn em học chung lớp với cậu ta là Mikoto hỏi đến cũng chả tìm được ra câu trả lời.

"Mikoto, em nói xem có khi nào là tên Minato đó bị cảm nắng ai không?"

Bỏ một miếng trứng chiên vào miệng, Fugaku bắt đầu nghĩ đến nguyên do đằng sau trạng thái bất ổn của cậu em Minato. Cô bé Mikoto năm ấy mới vừa qua sinh nhật lần thứ mười không bao lâu, dịu dàng và vô cùng tỉ mỉ nhưng cũng chỉ biết lắc đầu bó tay. Cô học cùng Minato cũng được mấy năm, chưa từng thấy cậu ta tỏ ra chú ý đến cô bạn nào trong lớp. Cứ thế, thái độ kỳ lạ của Minato trở thành chủ đề chính của hai cô cậu bé tộc Uchiha trong suốt nhiều ngày sau đó, tưởng chừng không có điểm dừng. Cho đến một ngày ... 

Hôm ấy trời đương lúc lập đông, tuyết bắt đầu phủ lên mái ngói đỏ tươi một sắc lành lạnh vô cùng quen thuộc. Tình hình ở chiến sự ở tiền tuyến đã dần dịu đi, các bên đều đã trong trạng thái tạm thời đình chiến. Nghe đâu chỉ cần qua vài ngày nữa là Konoha có thể ký vào hiệp ước, thiết lập lại nền hòa bình  với các nước láng giềng. Thông tin này đã khiến cả ngôi làng ấy chìm trong hạnh phúc giữa những ngày tuyết rơi lạnh lẽo, ngay cả học viện Ninja cũng không ngoại lệ. Các giáo viên vì để chúc mừng sự kiện trọng đại này mà đã xin phép ngài Hokage, cho phép buổi học ngày hôm đó chỉ kéo dài bằng một nửa mọi ngày và đã được chấp thuận. Mới qua giữa  trưa tiếng chuông tan học đã vang lên và học viên các khóa lớp đã túa ra như ong vỡ tổ, ríu rít ồn ào như những chú chim non, ồn ã khắp một vùng. Riêng cậu bé Namikaze Minato lại đứng trước cửa lớp hồi lâu, đôi mắt xanh biếc ấy ngước nhìn lên bầu trời đang đùng đục một màu trắng xám nặng nề. Trong đầu cậu bây giờ là rất nhiều câu hỏi chưa có lời đáp. Chiến tranh kết thúc, hòa bình lập lại nhưng tất cả chúng đâu thể nào trả lại mạng của cha mẹ cậu chứ. Họ cũng như  hàng trăm hàng ngàn Ninja đã hy sinh ở chiến trường sẽ chỉ mãi nằm lại ở nơi đất lạnh lẽo, cái giá đó thật sự rất đắt. Cậu bé có mái tóc màu nắng ấm mang theo rất nhiều những suy nghĩ rối rắm, cứ thế lê từng bước nặng nề trên nền tuyết mỏng. 

[Hoàn][Longfic][Naruto Fanfiction] [MinaKushi] Gửi em giọt nắng ban maiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ