Chớp mắt lại qua thêm được nửa năm, sau thời gian ở lại làng Xoáy Nước chẳng có mấy khi vui vẻ, Kushina được ngài Mito gợi ý rằng hãy quay về Konoha sớm. Đợi một thời gian nữa mọi chuyện được điều tra rõ ràng, những lời đồn ác ý kia tự nhiên sẽ không còn, đến lúc ấy cô quay về sẽ thoải mái hơn. Kushina biết lời của trưởng lão nói không sai, với tình hình hiện tại cho dù cô có trăm cái miệng cũng chẳng thể nào chứng minh trong sạch. Thay vì ở lại và tiếp tục phải chịu sự miệt thị từ chính đồng bào mình, chi bằng cô lại quay về ngôi làng ấy, tiếp tục tận hưởng những ngày tháng yên bình. Vì thế thay vì ba, chỉ một tháng rưỡi sau, cô gái Yêu Hồ đã có mặt tại Konoha trong sự bất ngờ của tất cả mọi người. Dù rằng, Kushina luôn trả lời mọi người rằng mình nhớ nơi này quá nên về sớm nhưng chỉ cần liết qua đôi đồng tử màu lam thân quen đó, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp liền vụt tắt. Cô đã bị Minato nhìn thấu.
Nhưng lại như hàng trăm lần trước đó, chàng trai tóc vàng lại duy trì sự im lặng như chẳng biết gì, kiên nhẫn đợi đến khi cô đã sẵn sàng đem mọi chuyện nói ra. Trong mắt cậu, Kushina là một người rất mạnh mẽ và độc lập, cô ghét nhất là ai đó cố gắng xen vào chuyện của mình nên dù có cố gắng tìm hiểu, chào đón cậu cũng chỉ là một cú đấm có thể tiễn bất cứ ai vào bệnh viện nằm vài hôm. Minato là người rất thông minh, vì thế luôn chọn phương án an toàn nhất cho mình. Chỉ là sự việc lần này lại không hề giống như gì cậu dự đoán. Ròng rã suốt mấy tháng trời, Kushina không một lần nào có ý định nhắc lại hay kể lại chuyện gì đã xảy ra trong thời gian quay về làng Xoáy Nước. Hơn thế nữa, không rõ từ lúc nào giữa cả hai đã có một khoảng cách không nhỏ, hoàn toàn không tự nhiên như trước kia. Thậm chí dường như, Kushina lại cố tình tránh mặt cậu.Khi ấy, Minato mới bắt đầu thấy lo lắng và tự trách bản thân sao lại có thể vô tâm như vậy. Người khác không nói, cậu dù nhìn ra chuyện Kushina đang có chuyện giấu mọi người mà vẫn vờ như không biết gì thì đúng là chẳng còn lời nào bào chữa. Hẳn là, cô ấy đang giận mình.
Ngay sau khi nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, chàng trai trẻ lập tức xem lại lịch trình làm nhiệm vụ của mình, cố gắng chọn ra khoảng trắng giữa hàng mớ công việc xếp chồng. Sau cả một đêm hì hục vò đầu bứt tai, Minato cuối cùng cũng chọn được thời gian thích hợp khi ánh sáng của ban mai đã xuất hiện ở phía chân trời. Sáng hôm ấy là lần đầu tiên, Nanh Trắng của Konoha phải tròn mắt nhìn mặt đứa em mình quen biết bao nhiêu năm xuất hiện kèm với một đôi mắt thâm quầng như thể cả đêm qua chưa có nổi một phút chợp mắt. Nhịn không nổi sự tò mò, Sakumo phải lên tiếng.
"Minato, em bị làm sao vậy?"
Đáp lại anh, chàng trai trẻ tuổi chỉ biết trả lời qua loa kèm một nụ cười vô cùng chân thành. Làm sao có thể khai với cấp trên cả đêm mình không ngủ chỉ vì sắp xếp một ngày trống để đi chơi với người trong mộng chứ? Minato vẫn còn muốn làm Ninja.
---
Lúc lá thư của chàng trai tóc vàng gửi qua cóc truyền tin từ Diệu Bộc Sơn đến chỗ Kushina, tâm trạng của cô vẫn chưa khá hơn là mấy. Kể từ lúc quay về Konoha, cô gái Uzumaki thi thoảng lại như người mất hồn, khiến Tsunade rất không hài lòng. Trong mắt Công chúa Ốc Sên, đứa nhỏ này là một người rất có lượng chakra vô cùng khủng khiếp nhưng khả năng tập trung lại không tốt, điểm yếu vốn đang được khắc phục qua thời gian từng chút một. Vậy mà, qua một kỳ nghỉ xuân, toàn bộ công sức của Tsunade hoàn toàn đổ sông đổ biển, Kushina vẫn hoàn thành tốt công việc thường ngày nhưng quá trình trở thành một bác sĩ chiến trường thì hoàn toàn tuộc dốc không phanh. Nhưng khiến người ta càng bực mình hơn là dù mọi cách, bà vẫn không thể biết được Kushina gặp chuyện gì. Cái tính ương bướng của mái đầu đỏ thật sự chọc giận vị nữ Tam Nin nhưng bà lại không thể ra tay với cô, đấy mới điểm khó chịu nhất. Có lẽ vì đến không đúng lúc mà chút nữa, chú cóc nhỏ vừa mới nhảy lên bậc cửa sổ phòng làm việc của bọn họ đã bị bẹp dí dưới cách đóng cửa không hề nhẹ nhàng gì của Tsunade.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Longfic][Naruto Fanfiction] [MinaKushi] Gửi em giọt nắng ban mai
FanfictionMột ngày mùa đông rét mướt, Konoha đón chào một vị khách đặc biệt. Nụ cười và dáng hình ấy lại khiến người ta bất giác nhớ về hai vị anh hùng đã hy sinh từ nhiều năm trước. "Cậu bé, cháu là người từ nơi khác đến sao?" "Dạ vâng ạ, cháu mới đến Konoha...