19: Tôi cũng thấy vậy

1.3K 47 4
                                    

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Hai người cùng nhau báo danh ra khỏi trường học ở chỗ gác cổng, quán lẩu chỉ cách cổng trường mấy chục mét, là một nhà hàng rất lớn, mặt tiền lung linh kia nhìn qua cực kì có mặt mũi giữa một loạt các nhà hàng nhỏ xung quanh.

Đến ăn lẩu đều là những nhóm người, trước kia hồi còn học cấp 3 Hứa Ninh Thanh và Giang Vọng thường tới cùng đám bạn xấu, ăn đến khi giờ tự học buổi trưa kết thúc thì mới trốn giáo viên trở về.

Thời Niệm Niệm thật ra ngoại trừ một lần tụ tập bên ngoài hồi lớp 10 thì chưa từng đến đây, bình thường cô cũng sẽ rất ít ăn ở bên ngoài trường.

Băng qua đường cái, cô vừa ngước mắt thì nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đứng ở giao lộ.

Sơ mi trắng và quần đen, áo sơ mi sơ-vin một nửa trong quần, vai rộng eo hẹp, cảm giác ngả ngớn cực kì rõ rệt, khiến cho không ít nữ sinh xung quanh vì bị hấp dẫn mà chụp lén hắn.

Rõ ràng là bằng tuổi nhau, Giang Vọng vẫn còn phải mặc đồng phục.

Hứa Ninh Thanh nhìn thấy hai người họ, vừa giơ tay vẫy họ một cái, vừa cầm di động tiếp tục nói chuyện.

Khi đến gần Thời Niệm Niệm mới nghe thấy rõ được hắn nói gì.

"Bây giờ con đang ở cổng trường học của em ấy rồi, ây dà, em ấy cũng sắp thành niên rồi, ra bên ngoài cổng trường còn có thể bị lừa sao ạ?" Hứa Ninh Thanh vừa nói vừa vỗ vai Thời Niệm Niệm, chỉ chỉ vào trong, "Em vào trước đi."

Thời Niệm Niệm hỏi: "Bàn số...mấy ạ?"

"Anh quên rồi, Phạm Mạnh Minh cũng ở đó đó, cái tên mập lần trước em gặp." Hứa Ninh Thanh nói xong rồi lại nói vào di động, "Đúng vậy, con đang nói chuyện với Thời Niệm Niệm, cái gì gọi là "Thời Niệm Niệm làm sao cùng ăn cơm với bạn bè con được" hả, yên tâm, bạn bè con nào dám động tâm tư gì đối mới em gái ruột của con đâu ạ."

Hứa Ninh Thanh đổi tay cầm di động: "Không phải còn có con ở đây sao, con còn có thể để em ấy bị bắt nạt sao hả?"

Thời Niệm Niệm mới vừa đi được mấy bước thì lại bị Hứa Ninh Thanh tóm cổ kéo về, dán điện thoại vào tai cô: "Nói một câu đi."

"..." Mắt cô nhìn ghi chú, là nữ sĩ Lâm.

Ở một bên Giang Vọng dựa vào cột đèn nghiêng đầu gẩy tàn thuốc, khoé miệng lưu manh nhếch lên.

Thời Niệm Niệm thở ra một hơi, nói vào di động: "Mợ."

"Ai!" Mợ rất vui vẻ đáp lời, "Anh trai cháu ngày thường rất đần độn, mấy người bạn bè đó của nó, cháu phải vững tâm đấy nhé..."

Lời mợ còn chưa dứt, Hứa Ninh Thanh đã dời điện thoại ra khỏi tai cô, hất cằm với cô, ý bảo cô đi vào trước.

HOÀN - Căn bệnh mang tên em - Điềm Thố NgưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ