Những ngày tháng sau đó tôi không còn nhìn thấy Thuý Ngân nữa , ngay cả Minh Triệu cũng thế .
Tôi nghĩ hai con người khốn nạn đó đã đi cùng nhau rồi , trong khi bọn họ vui vẻ hạnh phúc thì tôi lại phải đay đớn nằm trên giường bệnh chờ ngày để ghép tim .
Vậy mà hôm trước Thuý Ngân còn đến đây khóc lóc tạm biệt cứ như là chị ta sắp đi chết không bằng .
Đúng là một lũ khốn .
" Bố , là ai đã hiến tim cho con thế ? "
Bố tôi hơi giật mình khi nghe tôi hỏi như vậy , tôi cũng hơi thắc mắc nhưng bố tôi liền trả lời ngay sau đó .
" Là .... là của một cô gái bị tai nạn chết não " ông nói có hơi ngập ngừng .
" Thật sao ? " Tự nhiên tôi lại lâng lâng một cảm giác khó tả .
" Gia đình của cô ấy chắc đau lòng lắm " tôi trầm ngâm
" Là do số phận thôi con à " Bố tôi vỗ vai tôi trấn an .
Số phận sao ??
Giống như số phận đã sắp đặt cho tôi gặp Thuý Ngân , yêu Thuý Ngân rồi rời xa Thuý Ngân sao ?
Tôi thở dài .
" Con nghỉ ngơi đi , đừng lo lắng gì cả , mọi chuyện đã có bố mẹ và Kỳ Duyên lo rồi "
Tôi gật đầu và bố đã đỡ tôi nằm xuống giường , mấy hôm nay tôi cảm nhận được hình như có ai đó cứ lén nhìn tôi mãi , tôi có cảm giác như thế nhưng tôi lờ nó đi và không quan tâm nhiều đến nó .
Hai ngày sau ca phẫu thuật ghép tim bắt đầu , tôi rời phòng bệnh và được các bác sĩ đưa đến phòng phẫu thuật .
Tôi cảm thấy lo sợ , nếu như nó không thành công thì sao ? Có lẽ tôi sẽ chết .
Chiếc giường bệnh được đẩy lướt ngang qua bố mẹ và Kỳ Duyên , họ nắm tay tay rồi gật đầu trấn an .
" Sẽ không sao đâu "
" Sẽ ổn thôi , đừng lo lắng "
Tôi thấy họ khóc , đó là nhưng câu nói cuối cùng tôi nghe được trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật .
Đến lúc này thì cuối cùng người ở bên cạnh tôi cũng chỉ có gia đình tôi mà thôi .
Tôi đâu biết được còn có một người chỉ dám đứng nhìn tôi từ phía xa , người mà tôi rất hận .
Các bác sĩ đưa tôi vào phòng , cái mùi ở nơi này thật khó chịu , nó cứ xồng xộc lên mũi của tôi , tôi nằm ở chính giữa xung quanh họ , họ tiêm cho tôi thứ thuốc gì đó , ban đầu có hơi đau nhưng sau một lúc thì tôi thiếp đi .
Và tôi không còn biết gì nữa .
-------------------------------------------
Khi tôi nhận thức được thì tôi đã tỉnh lại và là lúc tôi biết được , mình đã được cứu sống , tôi đang dùng máy thở , ở ngực chỉ có hơi đau một chút do vết mổ .
Tôi nhăn mặt và nhúc nhích các đầu ngón tay , nó đã lâu ngày không được hoạt động nên cảm giác hơi tê cứng .
Tôi cố từ tử mở mắt , không biết hôm nay là ngày thứ bao nhiêu kể từ ngày tôi phẫu thuật rồi nhỉ ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Ngọc Ngân ] YÊU PHẢI ĐỒ NGỐC
FanfictionLúc trước vì có một số lý do nên mình xoá truyện nhưng dạo gần đây có nhiều bạn nhắn tin muốn mình viết lại truyện này của Couple Ngọc Ngân nên hôm nay mình viết và đăng lên lại nha 😉 Rất cảm ơn vì sự ủng hộ của mọi người nhé ❤️ - Cover fic gốc : Y...