Niềm đau khổ trong Kokushibou chưa bao giờ biến mất.
Người ta nói rằng niềm đau khổ xuất hiện trong ta vì ta có một vết thương trong cơ thể. Ấy thế mà khi Michikatsu đã biến thành quỷ, những niềm đau khổ trong hắn chưa bao giờ biến mất. Từ những cái bạt tay của cha đến cái chết của mẹ, rồi đến cái sự ghét bỏ mà người khác giành cho em trai hắn. Kokushibou cứ nghĩ đến chúng mãi.
Cái bạt tay khiến hắn sợ hãi gia đình. Cái chết của mẹ khiến hắn "không thể thấu hiểu" người khác. Cái khinh bỉ của người đời dành cho Yoriichi khiến hắn không thể công nhận bản thân.
Tsugikuni Michikatsu không phải một người tốt, càng không phải là không có tham vọng, trái lại tham vọng của hắn còn cao ngút ngưỡng. Không cần với cái danh Kokushibou, Michikatsu vẫn sẵn sàng lấy đầu người khác. Không cần với cái chức trưởng họ Tsugikuni, Michikatsu vẫn mong muốn đứng đầu cả vùng Satou.
"Sao lại không mong muốn những thứ đó? Không có chúng thì chẳng khác nào đống rác rưởi!" Michikatsu vẫn cứ giữ cái nhận định đấy trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời của mình. Chưa một khắc nào nó biến mất, chỉ là hắn đã quên mất nó. Vì Yoriichi đã chôn vùi cái nhận định đó đi rồi, em trai hắn đã chôn vùi cái nhận định méo mó này sâu trong tâm trí của Michikatsu, ở một nơi mà Michikatsu không thể nhìn đến.
Nó được chôn bởi niềm hạnh phúc, sự che chở và cả lòng biết ơn.
Nhưng người mang đến những thứ đó đã mất rồi, vì vậy cái nhận định méo mó của Michikatsu lại trồi lên. Thế giới này luôn đau khổ, cha cũng đau khổ, mẹ cũng có những điều phiền lòng, Yoriichi thì có những nhận định đầy sự tự ti...
Tuy rằng gia đình họ được đủ đầy vật chất hơn người khác, nhưng điều đó không đồng nghĩa việc đau khổ không tồn tại trong tâm trí họ.
Tất cả mọi người ngoài kia cũng đau khổ. Có thể là không có cơm ăn, áo mặc. Cũng có thể là không có con cái. Hay thậm chí là không thể bảo vệ người thân của mình.
Nỗi đau chưa bao giờ biến mất.
Nhưng không có nghĩa là người có quyền đem đến đau thương cho người khác. Michikatsu luôn nhận định em trai của mình vô tội. Hắn cho rằng Yoriichi gieo vết bớt đó lên mọi người chỉ vì y muốn mọi người mạnh mẽ hơn, bảo vệ nhiều người hơn.
Khi họ đang trải qua những ngày của năm mười bảy tuổi. Yoriichi luôn nói với anh trai mình rằng phải biết nghĩ đến mọi người xung quanh. Bao bọc cho người yếu trước lũ quỷ sẽ giúp cho hai người họ có được sự chở che mỗi khi hoạn nạn ập xuống họ. "Hoạn nạn trên đời này không phải chỉ đâu do lũ quỷ gây ra đâu anh cả."
Và quả thật có những con người khi được anh em họ cứu giúp đã giúp đỡ lại họ. Đôi khi là một bữa ăn ấm nóng và trọn vẹn, đôi khi là những lá bùa may mắn, cũng có lúc là của cải.
Nhưng không phải ai cũng tốt như thế.
Kiếm sĩ trong đoàn diệt quỷ chẳng hiểu sao lại có rất nhiều kẻ thô lỗ. Những người này vì phải bù đắp cho cái sự gan dạ của mình mà gần như mất đi cái chữ nghĩa trong người. Cứ hễ rảnh rỗi là lấy lỗi lầm của người khác ra xỉa xói. Tsugikuni Yoriichi là một trong những nạn nhân của họ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Kokushibou | Trống
Ficción GeneralNỗi đau trong Kokushibou chưa bao giờ biến mất. Người ta nói rằng niềm đau khổ xuất hiện trong ta vì ta có một vết thương trong cơ thể. Ấy thế mà khi Michikatsu đã biến thành quỷ, những niềm đau khổ trong hắn chưa bao giờ biến mất. Từ những cái bạt...