Chương 18: Thất Diệu Thần Ngọc

49 2 0
                                    

Nhan Đàm nhìn cấm chế trên tay, lại nhìn Đường Châu đang điềm tĩnh ung dung đứng trước mặt mình, cuối cùng cả người đứng hình chết lặng. Nàng muốn nói thì ra ngươi không hề trúng nhuyễn cân tán, lại muốn hỏi ngươi vì sao ở trước mặt Thẩm Di Quân làm ra vẻ y hệt như bị trúng độc, lẽ nào ngươi biết ta cuối cùng nhất định sẽ xuất hiện, thế nhưng mấy lời này rốt cuộc lại biến thành một câu duy nhất: "Ngươi có thể bách độc bất xâm?"

Đường Châu tỉnh rụi đáp: "Máu của ta có thể khắc chế bách độc, cho nên khi Thẩm Di Quân đến nơi ta mới cắn bị thương đầu lưỡi của mình."

Nhan Đàm nghệt mặt nhìn hắn: "Trước đây trong hắc điếm kia ngươi đúng là đã bị mê dược làm cho hôn mê, chỉ là loại mê dược đó quá tầm thường, cho nên rất nhanh thì ngươi đã tỉnh lại, có đúng không?"

Đường Châu không chút hổ thẹn gật đầu.

Nhan Đàm chịu đả kích lớn, lảo đảo như thể âm hồn vất vưởng lùi về sau mấy bước: "Thì ra là vậy."

"Thật ra lần này ngươi chỉ thiếu có một chút nữa thôi, nếu không phải vì giải thích từ đầu chí cuối sự tình cho ta..."

Nhan Đàm xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ào trở lại vào phòng, vừa nhìn thấy mấy quả táo đỏ tươi bóng loáng trên bàn liền vồ lấy ném sang phía Đường Châu. Núp né một lúc, hắn có chút chật vật mở lời: "Ngươi hiện giờ không còn yêu pháp nữa rồi, cũng giống như mọi nữ tử bình thường, dùng táo không ném bị thương được ta đâu."

Nhan Đàm chầm chậm ngẩng đầu nhìn hắn, miệng lặp lại một lượt: "Không còn yêu pháp... giống mọi nữ tử bình thường..."

"Đạo cấm chế này, là phong tỏa toàn bộ yêu pháp." Đường Châu vẻ mặt có chút áy náy, "Ta mang theo trên người chỉ còn lại mỗi một lá này thôi."

Nhan Đàm nổi cơn tam bành ném mạnh mớ táo trong tay về phía hắn: "Ai nói ta muốn ném bị thương ngươi? Ta là muốn dùng táo némchết ngươi luônnnn!!!"

Đường Châu bước tới trước một phát tóm lấy cổ tay nàng, miệng mỉm cười bảo: "Táo làm sao mà ném chết người được? Ngoan, đừng quậy nữa."

"Ném không chết cũng phải ném!"

"Ngươi... khoan đã, ta nhìn thấy được cả vai của ngươi rồi này, kéo y sam lại cho ngay ngắn. Bộ y phục này ngươi không phải là lấy của Hồ tẩu đấy chứ?"

... Thì đúng là vậy mà. Nhan Đàm vẻ không cam tâm đứng như trời trồng cứng đơ một chỗ, không biết nên tiến hay lùi.

Đường Châu đẩy nhẹ vai nàng: "Đi thay bộ y sam khác, chúng ta rời khỏi đây trước đã."

Nhan Đàm chỉ còn có thể lủi thủi trở về phòng mình, lấy từ trong tay nải ra một bộ y phục màu xanh lục nhạt, lề mà lề mề hết một lúc lâu mới bắt đầu chầm chậm thay vào. Nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện xưa nay chưa từng nghĩ đến. Tuy trước đây nàng có một khoảng thời gian tu vi bị giảm đáng kể, thế nhưng cũng chưa tới bước không có khác biệt so với phàm nhân. Nữ tử phàm trần bình thường một ngày có thể đi đường bao xa, sức lực có bao nhiêu, một bữa cơm phải ăn bao nhiều? Bất luận là về mặt nào, ngày tháng sau này của nàng đều chỉ có thể càng khốn khổ hơn mà thôi.

Trầm Vụn Hương Phai_ Tô Mịch Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ