8

1.3K 77 0
                                        



Một mình dạo ở vườn hoa. Lâu rồi cô không có thời gian thảnh thơi như vậy.

Hơn hai tuần trôi qua cũng gần đến ngày thi. Từ sáng đến tối lúc nào cô cũng lẫm bẩm một mình để ôn lại bài thuyết trình. Lúc thì nằm dài trên giường, lúc lại ngồi ở ghế sofa hai mắt nhắm chặt nhưng miệng vẫn không ngừng ôn luyện.

Cô nằm dài lên trên chiếc xích đu, vắt chéo hai chân lên lang can ghế, người ngoài nhìn vào chắc hẳn ai cũng nghĩ cô là một cô nàng mất nết. Nhưng do cô chỉ muốn bản thân thoải mái một chút, từ trước đến nay cô rất thích tư thế này.




Ngoài tài năng hội họa ra thì dường như cô rất có thù với âm nhạc. Cô từng có ước mơ sau sẽ trở thành một ca sĩ opera nổi tiếng nhưng đến bây giờ cô mới cảm nhận được điều đó là vô cùng phi lí. Thôi thì hát hay không bằng hay hát.

Vừa nhịp chân vừa hát hết bài này đến bài khác. Do quá sung sức cùng với tính tình loi nhoi của mình, cô đã té cấm đầu xuống đất. Có chút đau, cô xuýt xoa liền nhanh chóng ngồi dậy trên đầu còn dính vài cọng cỏ trong sân. Chưa kịp hồi hồn thì tàn thuốc của ai đó vứt ngay trước mắt làm cô giật bắn người, xém xíu nữa lại trúng vào tay.

Vẻ mặt cau có, cô bực dọc đưa đôi mắt hận thù của mình ngước lên nhìn thử xem ai lại làm như vậy thì phát hiện ra người đó không ai khác là hắn. Liền thay đổi thái độ, cô không hiểu tại sao bất cứ lúc nào khi cô làm trò con bò thì hắn lại xuất hiện. Có chút xấu hổ, mặt tối xầm lại, nếu bây giờ có xẻn trong tay cô sẽ tự mình đào hố mà đấp mộ cuộc đời này.

        - Anh ra đây có chuyện gì sao?

       - Nhà tôi đi đâu cũng phải xin phép cô à?

Cô vội xua tay, cười ngượng ngùng.

       - À mà nè, mấy người hôm đó là ai vậy.

Hắn nhìn cô, làm cô càng bối rối. Nếu đến bây giờ hắn vẫn chưa cho cô một lời giải thích rõ ràng thì cô sẽ tự mình tìm hiểu. Nhưng ánh mắt đó là gì, hắn đang trách cô nhiều chuyện sao? Liệu hắn có giận dữ như lúc bắt ép cô trên phòng không? Nhận thấy điều chẳng lành cô vội ôm lấy hai tai, liền phòng thủ.



       - Họ cũng muốn gặp cô, bao giờ rảnh thì tự tới đó mà hỏi.

         - Thật à, muốn gặp tôi sao. Cô bất ngờ khi nghe câu trả lời từ hắn, hai mắt ánh lên cô chớp liên hồi.

         - Phiền phức.


Hắn lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng làm cho cô tuột cảm xúc một cách liên hoàng, đã thế còn chưa bao giờ nói chuyện với cô một cách tử tế. Cô chu mỏ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

        - Taehyung à, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không? Nắm chặt sắp tài liệu trong tay, gương mặt khẩn cầu như muốn hắn giúp đỡ.

        - Không rảnh.

        - Chỉ một lần thôi, tôi muốn anh nghe bài thuyết trình của tôi.


tôi và em | kthNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ