Hôm nay lại là một ngày dài. Bài tập chất đống, lượng kiến thức mới càng lúc càng nhiều. Duy trì điểm số trung bình thật cao không phải dễ. Số kiến thức hao hụt do tai nạn cũng không phải ít. Nhưng cô vẫn luôn cố gắng từng ngày để giành được học bổng vì nó sẽ giúp ích rất nhiều trong khoản học phí.
Học nhóm cũng là một cách hay. Cô muốn ôn lại lượng kiến thức hao hụt cùng mọi người. Lúc xong cũng đã 9h tối. Đi bộ về cũng không sao vì quán cafe đó cũng khá gần khu biệt thự của hắn. Thành phố này thật đẹp nó vẫn như mọi ngày vẫn nhộn nhịp, sa hoa như lần đầu cô đến.
Vừa đi vừa ca hát líu lo, nhìn ngắm phố xá. Giọng chị google chỉ đường vẫn đều đều trong chiếc airpods ở tai. Hôm nay dù có chút vất vả nhưng cô cảm thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều. Xem ra hắn chỉ muốn giữ cô ở lại còn chuyện ra ngoài thì cô vẫn được tự do như bình thường. Nếu đã không hề lo sợ cô báo cảnh sát về chuyện đó thì mục đích hắn giữ cô ở lại để làm gì chứ, cô cảm thấy con người đó thật khó hiểu. Mãi mê vừa đi vừa hát thì đột nhiên cô cảm nhận được thứ gì đó.
Như thể có ai đó ở phía sau. Nhiều lần quay người lại để kiểm tra thì chẳng thấy bóng dáng nào. Trong đầu thầm nghĩ là do bản thân tự mình dọa mình nên cô quyết định không để ý đến nó nữa. Cố gắng đi thật nhanh về nhà.
Nhưng khi đến một con đường ít người hơn. Tháo tai nghe xuống, tiếng bước chân phía sau càng lúc càng tiến gần và vang rõ. Lần này cô không nhìn nữa mà vội chạy thật nhanh.
Nó đang tiến gần cô hơn bao giờ hết. Một cánh tay chạm vào người. Chưa kịp để cô chống cự thì người đó đã ôm lấy cô từ sau, gã bịch một chiếc khăn trắng lên mũi rồi lôi cô vào một con hẻm gần đó.
Trong lòng lo sợ, hoang mang tột độ cô không biết người đó là ai. Trong túi chỉ còn một ít tiền. Nhưng sinh viên nghèo như cô thì cướp làm gì. Cô nghĩ đến việc xấu hơn không lẽ là biến thái sao.
Lúc này cô chỉ còn biết la hét, kêu cứu. Gã quăng mạnh cô xuống mặt đất. Ánh sáng le lói của chiếc đèn đường rọi sáng một phần nào đó khuôn mặt của gã. Đầu tóc bù xù, gương mặt đầy những vết xẹo dài quằn quèo, râu ria lỏm chỏm. Dáng người lom khom tiến lại gần. Trong gã chẳng khác gì tên xác nhân.
Hai mắt bỗng dưng tối sầm lại, cô cảm thấy choáng có lẽ lúc này gã đã tẩm thuốc mê trong khăn.
Cố gắng gượng, cô không thể mất tỉnh táo vào lúc này. Nếu như vậy sẽ càng tồi tệ hơn. Tay chụp lấy khúc cây bên đường. Nhưng đến cầm cũng không nổi. Cô bất lực kêu cứu trong nước mắt. Cái cảm giác hoảng sợ tột độ nó khiến con người ta yếu đuối đến lạ thường. Chân như không còn nhất nổi nữa.
Càng kêu cứu thì gã lại càng tức giận, nắm lấy đầu cô tát mạnh nhiều cái. Rồi nhìn khuôn mặt van xin của cô mà nở một nụ cười đầy quỷ dị.
Con hẻm không một bóng người. Nghĩ có lẽ đời mình đã tàn, cô lục lọi trong balo tìm thấy bình xịt hơi cay vội nhắm thẳng vào mắt gã. Sau đó tìm điện thoại để cầu cứu, nhưng không may trong lúc lão xô cô ngã đã không biết văng ra ở đâu rồi.
