Được trở về đây, cô có cảm giác như về chính ngôi nhà của mình. Vẫn là mùi hương cũ, căn phòng vô cùng gọn gàng và sạch sẽ. Xem ra được dẹp dọn rất thường xuyên nhưng cách bài trí vẫn không có gì thay đổi.
Chợt nghĩ về mấy lời đã nói trong lúc tức giận. Có chút xấu hổ nhưng xem ra cũng là lời thật lòng của cô rồi. Nói ra lại càng tốt.
Cô nằm dài trên giường lăng lộn, lâu rồi cô mới có cảm giác thoải mái, sung sướng thế này. Trước đây dù đã từng sống khá lâu ở nơi này nhưng hình như chưa bao giờ cô nghe hắn nhắc về ba mẹ. Cả hắn đã bao nhiêu tuổi cô cũng không hề biết. Bản thân lại mong muốn một ngày nào đó sẽ hiểu được hắn nhiều hơn một chút.
Tối đến, sau khi ăn xong cô muốn lên tầng thượng để hóng gió. Vừa mới mở cửa bước vào thì đã thấy hắn không biết từ khi nào đã ngồi ở đó.
Căn biệt thự cũng khá cao có thể nhìn thấy được thành phố lúc lên đèn. Cô bước đến lang can, tựa vào nó nhìn về phía xa bản hiệu của toà nhà đối diện đang sáng lấp lánh.
Dường như lúc nào cũng thấy hắn với điếu thuốc trên tay. Cô bước đến duỗi chân ngồi trên sàn cạnh chân hắn lưng dựa vào ghế. Mùi thuốc cứ bay sọc vào mũi khiến cô khó chịu.
- Cho tôi một điếu được không?
Hắn biết cô ghét mùi thuốc, nhưng khuôn mặt tỉnh bơ của cô lại khiến hắn thuận tay đưa cho một điếu.
Hắn nhìn cô loay hoay với chiếc bật lửa. Thấy điếu thuốc trên tay đã cháy cô bật cười. Xoay người ra sau xem cách hắn cầm và làm theo. Bộ dạng lóng ngóng, khuôn mặt như đang rất muốn học hỏi của cô khiến khoé môi của hắn có chút công lên.
Cô đưa điếu thuốc lên môi, nhăng mặt rít một hơi. Không ngờ hơi thuốc cay nồng bay sọc vào mũi rồi đến khoang họng. Nước mắt đột nhiên tuôn ra. Cô tựa lưng vào ghế ho sặc sụa.
Cổ họng của cô bây giờ vô cùng khó chịu. Ngượng ngùng mà nhìn hắn.
Hắn thấy vậy không nhịn được cười ra tiếng, giật lấy điếu thuốc trên tay cô.
- Nè, cười gì chứ. Trả cho tôi đi. Cô nhéo vào chân hắn, không giấu đi vẻ mặt ngượng ngùng của mình.
- Anh đang có ý đồ gì? Môi tôi vừa mới chạm lên đó mà bây giờ anh lại đưa lên môi mình rồi. Người ta gọi đó là hôn gián tiếp. Anh thích tôi có đúng không?Cô nhe răng cười, bộ mặt đầy nham hiểm. Hắn liếc mắt nhìn, đưa tay để lên đầu cô mà ấn mạnh làm rối cả tóc. Bây giờ cô không khác gì một chú chó được vuốt ve đang ngồi dưới chân chủ.
- Biết không được mà còn muốn thử à? Hắn điềm nhiên nói.
- Không phải thử mà là đang muốn hòa hợp. Cô chu mỏ, khó chịu đẩy tay hắn ra khỏi đầu.
- Lúc đó anh đã kêu tôi hãy câm ghét anh đi mà? Sao bây giờ lại cho tôi về đây chứ? Anh đúng là khó hiểu.
- Tôi là người nhà của cô lúc nào, gọi tôi đến đó làm gì? Hắn gạt phăng câu hỏi của cô bằng một câu hỏi khác, có thể là đang né tránh nó.