Hôm nay cô muốn nấu tokbokki để đãi mọi người trong nhà. Chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu. Lọ kim chi do cô tự tay làm đã đến lúc được sự dụng. Cô rất thích nấu ăn lại còn rất đảm đang.
Loay hoay mãi trong bếp cuối cùng cũng đã xong. Mùi hương ngào ngạc lang tỏa khắp gian bếp. Nhưng hình như hôm nay hắn lại về trễ rồi. Đứng trước nhà cô thấp thỏm tới lui. Cứ đi đi lại lại khiến quản gia phải vừa cười vừa lắc đầu vì trông bộ dạng cô lúc này thật sự rất đáng yêu.
Đến lúc mõi chân cô lại ngồi bệch xuống ghế, chống tay lên cầm, vẻ mặt ủ dột không hiểu tại sao hôm nay hắn còn về trễ hơn mọi ngày. Vừa mới suy tư được đôi chút thì tiếng động cơ quen thuộc đã làm hai mắt cô sáng lên. Biết hắn về cô như bừng tỉnh, háo hức vội chạy vào trong.
- Hey boy. Cô liền hét lớn, vẫy tay gọi hắn đến.
Cô trong này miệng mỉm cười, tay chân thoăn thoắt chuẩn bị. Hắn bước đến gần nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu. Hắn là không biết hôm nay cô lại định giở trò gì.
Cô vội kéo hắn ngồi xuống ghế. Rồi hào hứng nhún nhảy nhiệt tình.
- Tôi muốn mời anh bữa tối, dù không biết tại sao nhưng vẫn phải cảm ơn vì anh đã cho tôi ở đây trong thời gian qua. Là tự tay đầu bếp Ha Yooni này đích thân trổ tài đó không đùa được đâu. Anh mau dùng thử đi.
Cô cười tít mắt. Bao nhiêu tâm quyết xem như đều dồn vào món này. Sở dĩ cô cũng muốn làm một món nào đó hoành tráng hơn một chút nhưng đáng tiếc tiền trong túi lại chỉ còn một tẹo. Thôi thì của ít lòng nhiều. Cô mở to mắt nhìn hắn cười hề hề trong đầu còn nghĩ nếu hắn đã quen với sơn hào hải vị thì xem ra món này của cô lại là một cái gì đó rất khác biệt.
Trái với vẻ nhiệt tình, hào hứng mời gọi của cô thì dường như hắn lại có chút chừng chừ. Nhưng khi nhìn vào mắt của người quản gia hắn hiểu hình như ông cũng đang hối thúc hắn dùng thử.
Đành cầm đũa, hắn gấp một miếng đưa vào miệng trước sự mong chờ của cô. Nhưng.
- Dở tệ, đổ đi.
Trái với toàn bộ mong đợi. Hắn còn chưa nhai được mấy cái đã vội nhã hết ra còn buông lời trách móc. Mặt có chút đỏ, hắn bực dọc liền bước thẳng lên phòng.
Câu nói cùng với thái độ của hắn làm cô tuột mood liên hoàn. Buồn rười rượi, cô tủi thân ngồi xuống ghế, mặt tối sầm lại
- Vị giác của hắn bây giờ cũng lạnh băng như tâm hồn hắn rồi ông ạ.
- Thôi nào, là do Taehyung từ nhỏ đã không ăn được cay, không sao đâu con đừng buồn.
Cô có chút ngạc nhiên. Người quản gia thật ra rất hiểu hắn. Hôm nay do ông biết cô đã rất thật lòng khi tự tay chuẩn bị bữa tối này, muốn cô vui nên ông đã dục hắn dùng thử. Nhưng ông không ngờ hắn lại không chịu nổi mà bày ra thái độ đó.
Sau khi biết được mọi chuyện cô không còn buồn nữa. Tối đến liền lon ton lên lầu gõ cửa phòng hắn.
Không ngờ lại chịu mở cửa, nhưng hắn lại không cho cô vào. Miệng cười hề hề khi cô nhìn thấy vẻ mặt đâm chiêu của hắn. Xem ra đôi môi đó không xưng phù lên như cô nghĩ.