Cảnh báo

1.3K 65 5
                                    

20/02/2023

Sơ lược |

Tên truyện: Trống

Tác giả: Bảo Trân

Ảnh bìa: (Bạn vui lòng nhấp vào ảnh ở trên để xem rõ hơn nhé)

Dẫn truyện: Sẽ thế nào nếu Yoriichi bỏ đi cùng anh trai?

Các phần: 
- Phần 1 (Yoriichi): Từ chương 1 đến chương 13.
- Phần 2 (Gieo): Từ chương 14 đến chương 19.
- Phần 3 (Một người chính trực): Từ chương 20 đến chương 22.
- Phần 4 (Chìm trong nắng): Từ chương 23 đến chương 29.

Số từ: 39.957 (ảnh dưới qua các phần 1 - 2 - 3 - 4)

957 (ảnh dưới qua các phần 1 - 2 - 3 - 4)

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

| Trích |

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

| Trích |

Nỗi đau trong Kokushibou chưa bao giờ biến mất.

Người ta nói rằng niềm đau khổ xuất hiện trong ta vì ta có một vết thương trong cơ thể. Ấy thế mà khi Michikatsu đã biến thành quỷ, những niềm đau khổ trong hắn chưa bao giờ biến mất. Từ những cái bạt tay của cha đến cái chết của mẹ, rồi đến cái sự ghét bỏ mà người khác giành cho em trai hắn. Kokushibou cứ nghĩ đến chúng mãi.

Cái bạt tay khiến hắn sợ hãi gia đình. Cái chết của mẹ khiến hắn "không thể thấu hiểu" người khác. Cái khinh bỉ của người đời dành cho Yoriichi khiến hắn không thể công nhận bản thân.

Tsugikuni Michikatsu không phải một người tốt, càng không phải là không có tham vọng, trái lại tham vọng của hắn còn cao ngút ngưỡng. Không cần với cái danh Kokushibou, Michikatsu vẫn sẵn sàng lấy đầu người khác. Không cần với cái chức trưởng họ Tsugikuni, Michikatsu vẫn mong muốn đứng đầu cả vùng Satou.

"Sao lại không mong muốn những thứ đó? Không có chúng thì chẳng khác nào đống rác rưởi!" Michikatsu vẫn cứ giữ cái nhận định đấy trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời của mình. Chưa một khắc nào nó biến mất, chỉ là hắn đã quên mất nó. Vì Yoriichi đã chôn vùi cái nhận định đó đi rồi, em trai hắn đã chôn vùi cái nhận định méo mó này sâu trong tâm trí của Michikatsu, ở một nơi mà Michikatsu không thể nhìn đến.

Nó được chôn bởi niềm hạnh phúc, sự che chở và cả lòng biết ơn.

Nhưng người mang đến những thứ đó đã mất rồi, vì vậy cái nhận định méo mó của Michikatsu lại trồi lên. Thế giới này luôn đau khổ, cha cũng đau khổ, mẹ cũng có những điều phiền lòng, Yoriichi thì có những nhận định đầy sự tự ti.

| Khuyến cáo 1 |

- OOC từ vị trí Yoriichi.
- Cốt truyện không được chặt chẽ.
- Lỗi trình bày, mình biết truyện sai đại từ nhân xưng và chính tả rất nhiều, nhưng một mình mình không thể sửa hết được.
- Truyện có trên wordpress của mình cho những bạn sợ quảng cáo của wattpad.

| Khuyến cáo 2 |

Tôi không biết mình đã chỉnh sửa truyện này bao nhiêu lần, chỉ dám chắc chắn lần biên tập này là cuối cùng. Nó còn lỗ hỏng cốt truyện và lỗi trình bày, nhưng đối với tôi, sửa được 50% là ổn rồi. Cũng mong bạn có thể xí xóa cho tôi, hiện tại còn nhiều việc phải làm và quá khứ trẻ trâu thì phải quên lãng đi thôi.

Về cốt truyện, đáng tiếc là tôi không thể sửa cho nó chặt chẽ hơn, vì như đã nêu ở trên, tôi không đủ thời gian để sửa lại cốt truyện. Cái này khó và tốn nhiều thời gian quá... Sự OOC của Yoriichi và Kokushibou, Yoriichi do cần thay đổi để cốt truyện hợp lý thì không nói làm gì rồi, nhưng thoại của Kokushibou, tôi chỉ sửa được hồi một, hồi giữa thì đành để đó vậy...

Cuối cùng, điều quan trọng nhất, tuy đây chỉ là fanfiction nhưng rất quan trọng với tôi, nó là dấu mốc cho thấy tôi có thể viết truyện dài, có thể nghiêm túc sáng tác và chỉnh sửa. Trước đây, truyện nhận được sự yêu mến của nhiều người nhưng lại đầy lỗi chính tả và lỗ hỏng cốt truyện, cách nhờ tìm lỗi của "tác giả" cũng là "giọng mẹ" nữa. Ấy thế mà không ai chỉ trích tôi cả, mọi người chỉ lặng lẽ bình chọn cho tôi mà thôi, điều này thật sự làm tôi biết ơn rất nhiều, bởi một đứa toàn suy nghĩ lung tung là tôi rất nhạy cảm với những lời chỉ trích, học hỏi thì có đấy, nhưng buồn thì chắc chắn khó vơi đi lắm... Nên, thật lòng, thật lòng, thật lòng cảm ơn bạn!

Kokushibou | TrốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ