Chương 23

1.1K 150 24
                                    

Hai người im lặng nhìn nhau, Trương Triết Hạn không nhịn được bật cười. Anh theo thói quen vươn tay xoa mặt Cung Tuấn, người kia nhìn anh bằng đôi mắt ươn ướt, bộ dạng ngoan ngoãn này cùng với người vừa rồi hung hăng đè anh xuống ghế quả thực là hai người khác nhau.

Cung Tuấn vuốt mái tóc ướt đẫm của anh, còn chạm nhẹ vào mấy giọt mồ hôi đọng trên trán. Trương Triết Hạn cười, chậm rãi nói: "Không phải Cung lão sư thích sạch sẽ sao?"

Cung Tuấn chớp mắt, vẻ mặt có chút ngây thơ: "Có sao?"

"Có." Trương Triết Hạn thập phần chắc chắn. Nói xong còn dùng lực xoa mặt Cung Tuấn, khiến cho gương mặt xinh đẹp được vô số người tán thưởng đỏ ửng lên. Nhưng Cung Tuấn cũng không hề tức giận.

Trương Triết Hạn cảm thấy bản thân thật xấu xa, luôn ỷ vào sự dung túng của ngôi sao nhỏ mà muốn làm gì thì làm.

"Thích anh..." Cung Tuấn nhỏ giọng lẩm bẩm,

Trương Triết Hạn cong mắt: "Ừm, anh cũng vậy."

Cung Tuấn cười nhẹ. Trong nháy mắt, Trương Triết Hạn còn tưởng cậu sẽ lại hôn anh. Nhưng Cung Tuấn không làm vậy, cậu chỉ nhìn Trương Triết Hạn, cười dịu dàng.

Trước khi xuống xe, Trương Triết Hạn nhất quyết yêu cầu Cung Tuấn đeo khẩu trang.

"Làm người nổi tiếng thì phải có tự giác của người nổi tiếng, sau này về nhà nhớ phải đeo khẩu trang đó." Trương Triết Hạn nói xong, không chút do dự đeo khẩu trang lên cho Cung Tuấn, còn kéo lên kéo xuống, đảm bảo chỉ lộ mỗi đôi mắt mới hài lòng dừng lại.

Cung Tuấn muốn nói cậu hẳn là chưa nổi tiếng đến mức này, nhưng nhìn vẻ mặt chân thật đáng tin của Trương Triết Hạn, lặng lẽ nuốt câu nói kia trở vào.

Cung Tuấn xuống xe, đóng cửa xe rồi quay đầu nhìn Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn hạ cửa kính xuống, cười nói: "Mai gặp, Tuấn Tuấn."

Cung Tuấn nhẹ giọng nói: "Mai gặp, Triết Hạn. Đi đường cẩn thận."

Cậu vẫn dõi theo chiếc Bentley màu xanh đậm kia đến khi nó biến mất trong đêm đen mới thu hồi ánh mắt, chậm rãi bước vào tiểu khu.

Thật ra vừa nãy cậu đột nhiên muốn nói với Trương Triết Hạn về giấc mơ gần đây nhất, nhưng lại không biết nên mở miệng ra sao.

Giữa những hình ảnh rời rạc trong giấc mơ, cậu nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Trương Triết Hạn. Khác với hiện tại, Trương Triết Hạn trong mơ luôn mang theo sự lãnh đạm, thậm chí là có chút tàn nhẫn trong mắt, tựa như không ai có thể đến gần. Cảnh tượng mà Cung Tuấn nhìn thấy nhiều nhất chính là anh đi bộ một mình trên vỉa hè trong đêm tối, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Người đi đường tấp nập, xa xa chính là quảng trường náo nhiệt, nhưng anh thoạt nhìn rất cô đơn, giống như sự náo nhiệt xung quanh không hề liên quan đến anh.

Nhưng rõ ràng anh không nên như vậy.

"Đời này của tôi là vì cậu mà đến." Trương Triết Hạn từng nói với cậu như vậy.

Cung Tuấn đang tìm chìa khóa chợt dừng lại.

Trước kia cậu chưa từng nghĩ đến ý nghĩa của câu nói này, lúc ấy cậu bị lời hứa hẹn này làm cho choáng váng. Bây giờ nghĩ lại, Trương Triết Hạn nói lời này, có lẽ là có ý khác.

[TUẤN TRIẾT] HÁI SAONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ