Chương 38

859 112 8
                                    

Trương Triết Hạn ướt đẫm bị người nhấc lên khỏi giường. Anh mệt đến nỗi không còn chút sức lực để cử động, nhưng ý thức đã thanh tỉnh.

Anh có thể cảm nhận được Cung Tuấn ôm anh vào phòng tắm, vì thế lười biếng mà gác cằm lên vai cậu, chuyên tâm hưởng thụ sự phục vụ của Cung Tuấn.

"Tuấn Tuấn." Anh mở miệng gọi một tiếng, giọng khàn như nuốt phải cát, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục gọi: "Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn."

"Em đây. Giúp anh xả sạch bọt trên tóc." Cung Tuấn một tay ôm anh, một tay cầm vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước đến mức thích hợp, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, nhắm mắt."

Trương Triết Hạn nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống toàn thân, thoải mái thở ra một hơi.

"Tuấn Tuấn, sao anh lại thích em đến vậy chứ." Trương Triết Hạn nghiêng người về phía cậu, lẩm bẩm.

"Ừm, em cũng vậy. Thích anh, rất thích." Cung Tuấn mím môi cười, hai má đỏ bừng. Cậu tắt vòi sen, lấy khăn sạch kiên nhẫn giúp anh lau tóc.

"Xem ra hôm nay chúng ta phải nghỉ làm vô cớ một ngày rồi." Trương Triết Hạn ngáp dài. "Đây là cuộc sống của tư bản độc ác sao, ban đêm phóng túng, ban ngày ngủ, còn có mỹ nhân ngủ cùng, đây là cuộc sống mà biết bao người mơ ước đó."

Mỹ nhân ghé vào tai anh cười khẽ một tiếng: "Ừm."

Chờ cậu thay ga trải giường và chăn bông sạch sẽ thì Trương Triết Hạn đã ngủ quên trên sô pha. Cung Tuấn cẩn thận bế người lên giường, nằm xuống bên cạnh anh.

Sau khi làm tình Trương Triết Hạn luôn rất ngoan, im lặng nằm đó, hít thở đều đặn.

"Ngủ ngon, 'yêu yêu'." Cung Tuấn hôn lên trán anh, nói nhỏ.

Trương Triết Hạn ngủ đến bốn giờ chiều mới tỉnh lại. Còn chưa mở mắt đã theo thói quen vươn tay sờ người bên cạnh. Nhưng sờ soạng một vòng cũng không chạm đến cơ thể luôn nóng rực của Cung Tuấn, anh nhắm mắt gọi vài tiếng, không ai đáp, có lẽ Cung Tuấn không có nhà.

Có vẻ như hôm nay không thể tận hưởng phục vụ của Cung Tuấn lúc thức dậy rồi. Trương Triết Hạn mở to mắt nhìn trần nhà một hồi, cuối cùng chấp nhận sự thật tự mình ngồi dậy.

Gần đây anh dường như bị Cung Tuấn dưỡng phế, cuộc sống hằng ngày như thể lùi lại thời kỳ trẻ con không thể tự chăm sóc bản thân. Trương Triết Hạn hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy có phải sau này ăn cơm cũng phải đợi cậu đút đến bên miệng không? Đây không phải là biến thành đứa trẻ to xác à?

Trương Triết Hạn không muốn biến thành đứa trẻ to xác quyết định làm chút gì đó trước khi Cung Tuấn trở về. Nhưng trong nhà gọn gàng ngăn nắp, sàn nhà sạch đến mức có thể phản quang, quần áo phơi ngay ngắn trên ban công, ngay cả thùng rác cũng được thu dọn sạch sẽ, thay túi rác mới.

Trương Triết Hạn đứng tại chỗ nhìn một hồi, cảm thấy làm đứa trẻ to xác hình như cũng không tệ lắm.

Kết quả là khi Cung Tuấn mang theo hai túi nguyên liệu lớn về nhà, Trương Triết Hạn đang tựa vào sô pha gọt bưởi. Anh vừa mới bóc được một miếng liền thuận tay bỏ vào miệng. Trên bàn trà trước mặt là một đống vỏ bưởi.

[TUẤN TRIẾT] HÁI SAONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ