Chương 47

1.2K 132 26
                                    

Cung Tuấn ngồi trên xích đu, nhìn những đóa hồng đang nở rộ trước mặt đến xuất thần. Những cánh hoa mỏng manh điểm thêm những giọt sương trong suốt, xinh đẹp vô cùng. Cây tường vi trong góc tường e lệ bò lên cao, thân cây rũ xuống, vừa vặn dừng ở bên cạnh cậu. Chỉ cần cậu ngẩng đầu là có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của tường vi.

Đây là sân nhà của bà Trương. Nhưng dường như hơi khác.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần, một hòn đá nhỏ bị người tùy ý đá đi, suýt chút nữa văng vào những đóa hoa yếu ớt kia. Cung Tuấn nghe thấy tiếng hít thở, sau đó bóng dáng thiếu niên cao gầy lọt vào tầm mắt cậu.

Cung Tuấn sững sờ, theo bản năng đứng dậy đi đến bên cạnh anh. Nhưng tay vừa chạm vào góc áo của thiếu niên, liền xuyên thẳng qua. Gương mặt trắng hồng của thiếu niên thấp thoáng lộ ra vẻ mềm mại dưới ánh sáng mờ ảo.

Đây là, Trương Triết Hạn khi còn nhỏ. Cung Tuấn từng nhìn thấy ảnh của anh ở nhà bà Trương.

Thiếu niên nọ không nhìn thấy cậu, ngồi xổm xuống trước bụi hoa, khẩn trương kiểm tra xem nó có bị viên đá kia văng trúng không. Quan sát một vòng, thấy hoa không sao, anh mới thở phào một hơi, sau đó có chút không kiên nhẫn vươn tay chọc chọc nụ hoa gần nhất.

"Yếu ớt như vậy, thật phiền phức." Thiếu niên hừ một tiếng, đứng dậy đi dọc theo con đường đá.

Cung Tuấn hồi phục tinh thần, muốn đuổi theo thì cảnh tượng trước mắt rung chuyển. Thiếu niên ngồi ngay ngắn trước đàn piano, ngón tay trắng nõn lướt trên những phím đàn. Hóa ra anh còn biết chơi piano.

Bà Trương đang đứng trước bệ cửa sổ cắm mấy bông hoa hồng trắng vào bình hoa xanh biếc. Bà mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, tao nhã xinh đẹp, không khác biệt gì mấy so với hiện tại.

Tiểu Trương Triết Hạn đàn xong một đoạn, tựa hồ mất hứng thú, đi đến bên cạnh bà Trương nhìn bà cắm hoa. Động tác của bà Trương rất cẩn thận, như thể sợ làm đau hoa, ngón tay lướt qua cánh hoa vô cùng nhẹ nhàng.

"Hừ, yếu ớt." Tiểu Trương Triết Hạn bĩu môi.

"Tiểu Triết không thích hoa hồng sao?" Bà Trương xoa đầu anh, cười khẽ hỏi.

"Là không thích hoa." Tiểu Trương Triết Hạn tựa vào cửa sổ ngáp một cái, giọng nói có chút lười biếng: "Nhất là hoa hồng, đẹp thì đẹp, nhưng quá khó trồng. Mỗi năm chỉ nở một lần, lại mất nhiều thời gian chăm sóc như vậy, nở hoa cũng không được bao lâu, rất phiền."

"Nhưng nó đẹp mà." Bà Trương chớp mắt. "Tự tay trồng ra một đóa hồng nhỏ đẹp như vậy, vui vẻ biết bao."

Tiểu Trương Triết Hạn quay đầu nhìn chằm chằm mấy bông hồng trắng.

"Con không muốn trồng." Anh lơ đãng nói. "Lãng phí thời gian lắm."

Bà Trương bật cười: "Bây giờ nói lời này còn quá sớm, sớm muộn gì cũng có một ngày con cam tâm tình nguyện trồng thôi."

Khung cảnh lại thay đổi.

Trương Triết Hạn đã trưởng thành mười lăm mười sáu tuổi, mặc đồng phục đứng trên sân khấu phát biểu. Anh tay trái cầm bài phát biểu, tay phải cầm micro, đối mặt với mấy ngàn người bên dưới, không nhanh không chậm đọc nội dung của bài phát biểu.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Apr 02, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[TUẤN TRIẾT] HÁI SAONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ