Ngô Kinh cho người gọi Ngô Chẩn đến, trực tiếp phân phó, "Ngoại trừ những gì hiền điệt nữ đã mang đi thì tất cả sản nghiệp thuộc về Ngô Kỷ ở Giang Nam, ngươi đều phải tính toán từng chút một, ghi chép đầy đủ. Ta sẽ cho Ngô Miễn theo ngươi cùng đến đế đô để nói với hiền điệt nữ, những thứ này đều là những gì nàng nên có. Hỏi hiền điệt nữ, nay nàng ở tận đế đô, sản nghiệp này lại ở Dương Châu, ta cũng sẽ phái người giúp nàng quản lý, còn nếu muốn bán thì cứ yên tâm, nhất định sẽ không để nàng chịu thiệt."
Ngô Chẩn không ngờ tộc trưởng lại đột nhiên thay đổi thái độ một cách chóng mặt, vội nói, "Đại ca, chúng ta làm như vậy chẳng phải là đắc tội lớn với Nam Phong Bá phủ hay sao." Thế sự khó dò, mặc dù Nam Phong Bá phủ và Ngô Uyển đã trở thành thù địch, nhưng đó cũng là lá bùa hộ mệnh để Ngô Chẩn tranh chấp gia sản.
Ngô Kinh thầm than, không cần phải nói đến bản lĩnh của Ngô Uyển, ngay cả Ngô Kỷ cũng khôn khéo và có khả năng, vì sao Ngô Chẩn là thân đệ của Ngô Kỷ mà lại thiển cận như thế. Ngô Kinh đành phải bỏ ra một chút kiên nhẫn để giải thích, "Uyên nương họ Ngô, là khuê nữ của Ngô gia chúng ta. Uyển nương một mình ở đế đô, chẳng lẽ phải dựa vào sự chiếu cố của cữu cữu nàng ta hay sao? Chẳng phải như thế là đang đánh vào thể diện của Ngô gia ta ư? Tuy Nam Phong Bá phủ quyền thế, nhưng khuê nữ Ngô gia chúng ta cũng phải tốn không ít của cải để nuôi lớn, há có thể để người ta muốn khi dễ thì khi dễ? Hiện tại đã mất khả năng hòa giải, chúng ta đương nhiên phải đứng về phía Uyển nương. Cho dù chúng ta không quyền thế bằng Nam Phong Bá phủ nhưng làm người thì phải có khí khái!"
"Ta sẽ lệnh cho tẩu tử của ngươi chuẩn bị vài món ăn và đồ dùng cho Uyển nương, ngươi cứ mang theo, đừng để nàng bị uất ức!" Ngô Kinh tỏ ra chính nghĩa nhân từ.
Ngô Kinh là tộc trưởng, vì vậy Ngô Chẩn đành khẽ cắn môi mà thuận theo, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy tính toán, vẫn chưa chịu từ bỏ ý đính, "Đại ca, huynh trưởng của ta không có con nối dối, chẳng lẽ sản nghiệp này lại để Uyển nương đưa cho phu gia hết hay sao?"
"Ngươi thật hồ đồ." Ngô Kinh cau mày răn dạy, dời đi ánh mắt, chỉ cẩm thấy không đáng phải nhìn Ngô Chẩn, "Bây giờ còn dám nói cái gì mà sản nghiệp với không sản nghiệp, Vạn tuế gia đã đích thân nói, sản nghiệp của Ngô Kỷ đều là của Uyển Nương! Ngươi thật sự không muốn sống nữa hay sao, có biết tội kháng chỉ là gì hay không!"
Ngô Chẩn nhất thời ủ rũ.
Nếu không phải Ngô Chẩn ép bức quá đáng thì Ngô Uyển cũng sẽ không bỏ đến đế đô, nhìn tên đầu sỏ gây ra chuyện này, Ngô Kinh chỉ biết cất lên giọng nói lạnh lùng, "Nếu trong mắt của ngươi chỉ nhìn đến sản nghiệp của Uyển nương mà làm ra chuyện mất mặt xấu hổ thì Ngô gia chúng ta cũng không muốn chứa chấp hạng người thấy lợi quên nghĩa, mưu tính hãm hại cô nhi như ngươi nữa!"
"Đại ca yên tâm, ta làm sao lại có suy nghĩ này cơ chứ." Dù sao thương nhân cũng dẻo mồm, Ngô Chẩn cười làm lành, "Ta cũng mong Uyển nương được tốt mà."
"Như vậy mới được."
Khi Ngô Uyển nhìn thấy Ngô Chẩn và tộc thúc Ngô Miễn đến đây thì cũng không kinh ngạc, chỉ cần không bị mù thì nhất định sẽ nhìn thấy địa vị và giá trị của nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT/REUP] Hoàng Đế Nan Vi
HumorTác giả: Thạch Đầu Dữ Thủy Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Truyện Cung Đấu, Huyền Huyễn Nguồn: fynnz.wordpress.com Giải nghĩa tiêu đề: Làm Hoàng đế thật khó Chuyển ngữ: Fynnz với sự giúp đỡ của QT Thể loại: 1×1, cường cường, cung đình, hầu tước, thiên c...