Hai người bước qua cổng trường, lễ phép chào hỏi bác bảo vệ đang mải mê xem ti vi rồi đi thẳng tới bãi đỗ xe.
"Cậu có muốn lên sân thượng không ?" Nguyệt Đông đột nhiên đề nghị.
Nhật Hạ khó hiểu hỏi lại :"Đi lên làm gì ?"
Nguyệt Đông cười mỉm :"Ngắm trăng."
Nhật Hạ hừ một cái, chợt nhớ đến buổi tối hôm cô gọi điện đến cho anh.
Ngày hôm đó, anh dặn cô "mở rèm ngắm trăng".
Nghe lời anh, cô thực sự vén rèm sang một bên. Nhưng mà trăng trên trời đã bị mây che lấp từ lâu, đối diện chỉ có khuôn mặt tươi cười của chàng trúc mã chào đón cô.
"Lần này lên ngắm trắng thật." Nguyệt Đông vội vàng nói thêm một câu.
Hai người đứng giữa bãi đỗ xe, trời se se lạnh, vầng trăng trên trời sáng chưng. Nhật Hạ im lặng nhìn hình bóng của mình phản chiếu trong đôi mắt anh, cứ thế mơ mơ hồ hồ để yên cho anh kéo tay mình đi về phía sân thượng.
Trường bọn họ được xây rất rộng, mỗi toà nhà đều được thiết kế một sân thượng to phía trên, đứng tại đó có thể ngắm nhìn một góc thành phố dưới bầu trời rộng lớn. Đáng tiếc nhà trường lo ngại học sinh làm chuyện xấu, yêu cầu bảo vệ phải khoá kĩ cửa dẫn tới sân thượng, không cho học sinh đi lên tự do.
"Cửa bị khoá." Nhật Hạ nhắc nhở.
Nguyệt Đông siết chặt lấy cổ tay cô, môi không ngừng cong lên :"Có chìa khoá."
Nhật Hạ nhướn mày không tin.
Sân thượng toà nhà A là sân thượng rộng nhất, đẹp nhất, ở vị trí cao nhất. Nhật Hạ leo đến tầng thứ ba đã cảm thấy mệt mỏi, bước chân chậm lại.
"Cậu lên ngắm một mình đi, ngắm xong thì xuống mình đợi ngoài bãi đỗ xe." Nhật Hạ nghĩ đến còn phải leo thêm bốn tầng nữa mà dạ dày đau thắt lại, nhất là khi hôm nay trôi qua vô cùng mệt mỏi, cô thực sự không có tâm trạng để ngắm trăng.
Nguyệt Đông ngồi xuống bậc thang ngay cạnh cô, lưng tựa vào lan can, mặt đối mặt.
"Mệt thì nghỉ một lát, nghỉ đủ thì leo tiếp." Anh bình tĩnh vén lọn tóc loà xoà trên đầu cô.
Nhật Hạ không hiểu vì sao hôm nay Nguyệt Đông lại cố chấp như vậy. Bình thường tuy không đến mức nghe lời cô răm rắp nhưng anh vẫn luôn cố gắng chiều theo ý cô. Đột nhiên lần này nhất định muốn cùng cô ngắm trăng, Nhật Hạ không còn cách nào khác đành cố gắng lết tấm thân cạn kiệt sức lực cùng anh tiếp tục bước đi.
Một, hai, ba,... sáu mươi tám.
Khi chân Nhật Hạ chạm tới bậc thang cuối cùng cũng là lúc cô choáng váng dựa vào người anh hít thở nặng nề. Nguyệt Đông xót xa lấy tay tạo thành cái quạt khẽ khàng phe phẩy cho cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trúc mã dạy yêu
RomanceCả đời này, Nhật Hạ đã nhận được vô vàn giải thưởng lẫn bằng khen, đã nghiên cứu qua vô vàn dự án khoa học to lớn, nhưng chính bản thân lại không bao giờ ngờ tới sẽ bại trận trước vị trúc mã nhà bên. Một hôm, cô không nhịn được, mở miệng hỏi anh :"A...