Khẩn cấp
Đối với Jimin, hôm đó là một ngày bình thường như bao ngày khác. Anh thức dậy vào khoảng 2 giờ rưỡi sáng, tắm rửa rồi lái xe đến nơi làm việc - bệnh viện cách chỗ anh sống khoảng vài tòa nhà.
Cơn buồn ngủ vẫn còn bám nặng trên mí mắt, anh đẩy lớp cửa kính của bệnh viện rồi sải chân, bàn tay búp măng vuốt mái tóc đen dày rồi trở về chỗ cũ.
Sự nhộn nhịp và chen chúc của bệnh viện nhanh chóng lọt vào tầm mắt . Bên ngoài tòa nhà, những chiếc xe cứu thương chở theo bệnh nhân vang còi inh ỏi để những chiếc xe khác tránh đường cho chúng, thang máy liên tục lên xuống, và cả những đứa nhỏ háo hức chạy ra khỏi phòng bệnh của mình rồi tìm bạn bè mà chơi. Nơi này là như vậy, bất kể vào thời gian nào thì mọi thứ vẫn sẽ như thế.
Anh nhanh chóng sát khuẩn rồi đi vào trung tâm chấn thương để xem xét những người bệnh nhân, thậm chí còn có cả những vết thương cực kì nghiêm trọng, có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.
Ngay khi tới nơi, anh gặp người đồng nghiệp, cũng là người bạn thân thiết suốt bốn năm, Taehyung.
"Có gì xảy ra vậy?" Jimin cất tiếng, đôi mắt quét nhanh qua căn phòng một lượt, quan sát những vết thương đa dạng. Vết thương nhẹ cũng có, máu me bầy hầy hay gãy xương đều đủ cả, chỉ là những bác sĩ như anh quá quen với việc này rồi, đổi lại là một người bình thường nào đó, nhìn thấy cảnh tượng này có lẽ sẽ hoảng loạn.
"Không có gì nhiều. Có một cô bé ở giường 4, mày đi kiểm tra đi. Để tao liên lạc cho ba mẹ con bé." Taehyung gãi đầu, giọng nói lộ rõ sự cáu gắt." Người trông trẻ của con bé sơ suất, để cho nó bị mấy con chó dại cắn, chắc hẳn phải khâu vài mũi rồi."
Taehyung nhanh chân tới quầy thông tin làm việc trong khi Jimin sải bước đến nơi được người bạn nói đến, trông thấy một bé gái đang sụt sịt khóc.
"Chào em, em cảm thấy thế nào?" Jimin mỉm cười, cái răng lệch xinh xắn xuất hiện rồi biến mất khi anh mím môi.
"Đ-Đau lắm!" Cô bé mếu máo, khiến những giọt nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, lan rộng và làm bóng bẩy hai bầu má đỏ ửng, Jimin lấy tay gạt chúng một cách từ tốn rồi liếc nhìn cô gái lớn hơn đứng bên cạnh. Có lẽ đó là người trông trẻ được nói đến.
"Để anh xem vết thương xíu nhá?" Jimin nhẹ nhàng thủ thỉ, cầm lấy cánh tay của bé gái, tỉ mỉ xem xét vết thương.
"Đúng như cậu ta nói, khâu vài mũi..." Jimin lầm bầm, nghĩ tới việc sắp xếp một cuộc phẫu thuật nhỏ bên khoa nhi, phần việc của Bác sĩ Kim. Nếu vậy thì cứ để cho anh ấy làm thôi, dù gì anh ấy cũng hợp với trẻ con hơn mà.
Jimin nhẹ nhàng nâng cằm cô bé.
"Anh đã nhờ được một bác sĩ tốt rồi, anh ấy sẽ giúp em để em cảm thấy đỡ hơn. Nhé?"
Cô bé gật đầu lia lịa, như thể nếu gật càng nhanh vết thương sẽ càng nhanh chóng lành lại.
Và khi anh vừa bước ra tới giữa phòng thì gặp ngay người cần tìm - bác sĩ Kim.
"Bác sĩ Kim? Anh đến đây được không? Ở đây có một bệnh nhân nhỏ tuổi cần được anh chăm sóc, anh khâu cho con bé vài mũi nhé?" Bác sĩ Kim dừng việc đang làm, ngó sang Jimin rồi nhanh chóng chuyển giao bệnh nhân cho bác sĩ khác.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trans- Kookmin- Save me
Fanfiction"Cái cách anh chạm vào em thật là nóng bỏng." "Tôi chỉ đang đặt ống tiêm tĩnh mạch cho cậu thôi, Jungkook." ..... Năm thứ tư sau khi công dân mẫu mực Jimin cứu sống Jungkook khỏi vụ tai nạn kinh hoàng đó. ========= Bản dịch đã có sự cho phép của tác...