-17- Loneliness

762 59 0
                                    

Tuần tiếp theo ở đây chính là tuần chán nhất trong suốt sự nghiệp làm bác sĩ của Jimin.  Nghiêm túc đấy!! Jungkook không có ở bên làm loạn, cũng không có điều gì bất ngờ xảy ra, cả tuần trôi qua cực kì yên bình. Anh cứ nghĩ rằng việc Jungkook rời đi như thế là một loại diễm phúc, nhưng hóa ra không phải. GIờ thì trong đầu anh tràn ngập hình ảnh cậu chàng ngốc nghếch với nụ cười đáng yêu.

                                                                              .

'Jimin. Nãy giờ cậu đi qua đi lại căn phòng đó phải hơn 20 lần rồi đấy.' Taehyung gọi Jimin từ phòng trực của y tá.

'Không, làm gì có.' Anh trả lời, lại đi ngang phòng 102 lần nữa để lấy tấm bảng ghi chú.

'Cậu lại vừa đi qua lần nữa đấy.' Taehyung chế giễu, người kia chỉ đảo mắt hồi đáp.

'Oh quên mất. Còn một cái nữa.' Jimin lại đi ngang qua căn phòng một lần nữa, lúc đi qua còn không quên liếc mắt nhìn bức tường vàng và cái giường trống rỗng. Taehyung ngược lại nhìn bạn mình như vậy, chỉ biết thở dài.

'Cậu quên bảng hơn một triệu lần trong ngày rồi đấy? Có ổn không vậy? Có cần tớ gọi cho mấy nhà trị liệu ở tầng ba tới giúp cậu không?' Jimin đặt cả hai tấm bảng xuống, nhìn chăm chăm Taehyung.

'Tớ không có điên! Tớ thề, chỉ là trùng hợp mà thôi.' Jimin lại chạy đến quầy lấy tấm bảng 'bị quên' đó, Taehyung còn nói gì được nữa, anh lại lần nữa thở dài, đưa mắt nhìn phòng bệnh 102.

'Đi tìm một ca phẫu thuật hay gì đó làm đi, chứ nhìn cậu ở đây đi qua đi lại làm tớ phát chán đi được.' Taehyung tặng cho anh một ánh mắt đầy tức giận trước khi quăng cho anh một tấm bảng nữa. 'Bệnh nhân này có ca phẫu thuật lúc 2 giờ và cậu có thể đi ngay bây giờ. Nào giờ thì lết đít ra khỏi đấy.' Jimin thở hắt nhưng cũng đi dọc theo hành lang, lần đầu tiên trong ngày không đi loanh quanh căn phòng đó như bị ám.

Taehyung lắc đầu đầy bất lực, lầm bầm. 'Cái gì nhập vào cậu ta vậy?' Rồi anh cầm lấy tấm bảng của mình, tò mò nhìn vào cửa phòng 102.

                                                                              .

Sau ca phẫu thuật bốn tiếng đồng hồ, tâm trí Jimin đã đỡ rối hơn một chút. Anh ngồi trong phòng trực, tiện thể nghỉ ngơi một lát. Dù anh có làm việc chăm chỉ như thế nào, nhiều  như thế nào cũng không thể đẩy hình ảnh nụ cười đểu đó ra khỏi đầu được.  Hình ảnh chàng trai nào đó cười khúc khích chọc chọc anh cứ vụt qua đầu, cũng đồng thời loại bỏ hết những suy nghĩ bình thường.

Anh muốn gặp Jungkook, thực sự muốn. Gần đây anh không có cơ hội phẫu thuật liên tục hay kiểm tra khi ở bệnh viện. Jimin mới thực sự tiếp xúc với cái phong thái táo tợn của Jungkook thôi, chứ thực chất cả hai chưa từng nói gì về cuộc sống riêng tư của nhau.

Anh ước rằng anh có thể gọi điện cho người kia, không thì nhắn tin thôi cũng được. Đôi mắt như nhận ra điều gì mà mở lớn, chạy thật nhanh tới phòng trực của y tá.

Jimin gần như ngã khi dừng trước quầy, nữ y tá tóc vàng thấy liền chú ý tới anh.

'Anh cần giúp gì sao bác sĩ Park?' Nữ y tá gõ gõ cây bút lên mặt bàn, đáng ghét nhai nhai viên gum trong miệng.

Trans- Kookmin- Save meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ