Jimin cứ thờ thẫn đứng nơi đó. Đôi chân như đóng băng. Tiếng còi inh ỏi của xe cứu thương vang lên ngoài bệnh viện. Anh phải đi.
Anh quay ra sau, đập vào mắt là phòng cấp cứu đã đủ chỗ. Những vết cắt, vết bỏng và tiếng trẻ em khóc. Đôi chân của anh bắt đầu chuyển động, nhưng anh lại cảm thấy lâng lâng như đang lướt đi, không cảm nhận được gì ở đôi chân.
Jimin cứ thế lang thang với đầu óc trống rỗng, va trúng những người bác sĩ khác.
Taehyung đi ngang qua vai anh, và ngay lập tức nhận thấy biểu hiện kì lạ trên mặt người bạn của mình.
'Sao vậy? Cậu sao thế Jimin?' Anh ôm lấy hai bên má của Jimin, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy. Một nét ửng đỏ xoẹt qua khuôn mặt của anh nhưng ngay lập tức phủ đầy bằng sự lo lắng khi đôi mắt của người kia đã ầng ậng nước.
'Taehyung. Xe của Jungkook. Đã ở đó. Chính là nó. Tớ biết chính là nó. Chính là đó và tớ- kh-không biết phải làm gì cả.' Đôi mắt anh đẫm lệ, từng giọt từng giọt dần rớt ra, trải dài lên làn da đã ửng đỏ và trượt lên cả bàn tay của Taehyung trên mặt anh.
Ánh mắt chứa đầy nỗi u buồn, Taehyung kéo Jimin vào một cái ôm như an ủi.
Anh đặt cằm lên đỉnh đầu của Jimin rồi nói nhỏ: 'Cậu thực sự quan tâm tới cậu ta đúng chứ?'
Anh cảm nhận cái gật đầu của Jimin trong lồng ngực, những giọt nước mắt khiến một mảng vải sẫm màu.
'Chúng ta sẽ tìm cậu ấy được chứ? Mỗi người bị thương sẽ hầu như được chuyển đến đây, nên nếu như cậu ta ở đây thì chắc chắn sẽ ở đây. Chúng ta sẽ đi tìm cậu ta được chứ?' Jimin thoát ra khỏi cái ôm của Taehyung và lau mắt, thở một hơi thật sâu như bình tĩnh lại.
Taehyung bảo Jimin chỉ nên chăm sóc cho những vết thương nhỏ, băng bó, làm lạnh vết bỏng và những công việc nhẹ nhàng như thế. Anh muốn Jimin ở gần cánh cửa nhất có thể, để nếu như Jungkook đến, Jimin sẽ là người nhìn thấy đầu tiên. Nhưng thật ra anh mong Jungkook không đến thì hơn.
Jimin bận rộn với việc băng bó vết thương cho một người phụ nữ, cánh tay phủ đầy những vết xước và chảy máu khi ma sát mạnh với nhựa đường. Cô là một trong những người may mắn.
Khi cánh cửa mở ra, tiếng còi cứu thương cũng càng trở nên ồn ào hơn. Jimin dỏng tai lên, chờ đợi câu nói: một người đàn ông ở độ tuổi hai mươi, chấn thương mô tô.
Điều thậm chí còn tồi tệ hơn cả việc nghe thấy câu nói đó chính là không nghe gì. Jungkook đã bỏ mạng và lạc trong đám cháy của vụ tai nạn.
Jimin lắc đầu cho tỉnh táo, tập trung vào dải băng trên tay.
Anh ngẩng đầu khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Hoseok đang đứng đó, bồn chồn và mặt mày tái nhợt.
'Cậu ấy ở đây hả anh?'
'Em cũng thấy à?'
Hoseok gật đầu mà không nói gì, anh đã nhận ra chiếc xe mới của Jungkook - mà cậu đã cố gắng đổi trong bí mật - một vài ngày trước. Anh cũng giống với Jimin, ở đây, tự hỏi rốt cuộc là như thế nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trans- Kookmin- Save me
Fanfic"Cái cách anh chạm vào em thật là nóng bỏng." "Tôi chỉ đang đặt ống tiêm tĩnh mạch cho cậu thôi, Jungkook." ..... Năm thứ tư sau khi công dân mẫu mực Jimin cứu sống Jungkook khỏi vụ tai nạn kinh hoàng đó. ========= Bản dịch đã có sự cho phép của tác...