-20- Comfort

751 65 1
                                    

Chap này có đoạn hơi đáng sợ nha ;)))

Nhắc lại với mọi người là monitor là cái máy đo nhịp tim á. Trong phim thì nó là cái máy kêu 'títtttt....' thật dài khi mấy mẻ nvat die á :))

======================

'Sao chúng ta lại ở đây?'

Jungkook nhún vai như thể đây không phải lỗi của cậu. 'Lúc nãy anh sợ quá nên em đâu thể hỏi  nhà anh ở đâu được, thế là đành phải đưa anh về đây thôi. Đừng lo nha, em sẽ ngủ ở sofa.' Jungkook sải chân bước vào tòa nhà, để lại Jimin đứng đó mở to miệng vì bất ngờ, vẻ bối rối hiển rõ trên khuôn mặt.

'Không! Tôi sẽ ngủ sofa! Vì tôi là khách mà, mặc dù không đòi hỏi tới đây nhưng mà-' Jimin đuổi theo Jungkook, cậu lắc đầu từ chối.

'Thế thì tồi quá. Em sẽ ngủ ở sofa và hết. Anh sẽ ngủ trong phòng.' Jimin biết không thể nào tranh giành với Jungkook đầy bướng bỉnh như thế nên đành lặng im, theo chân cậu lên thang máy.

Jungkook nhấn nút thang máy, chờ một lát thì thang máy tới nơi, một người phụ nữ tập tễnh bước ra từ bên trong, đôi mắt đặt trên người JImin đánh giá một lượt rồi mới nhìn Jungkook.

'Chào cô Lee.'

'Chào Jeon.... Và chào... bạn của Jeon.' Người phụ nữ liếc nhìn Jimin rồi tặng Jungkook một cái nháy mắt. Khuôn mặt anh ửng đỏ, anh bước theo Jungkook đang tự mãn bước vào trong.

Jimin bước vào đầy thận trọng, như thể đi sai một bước là đi sẽ gặp chuyện lớn vậy. Anh quan sát Jungkook bấm nút 5, sau đó thang máy đóng lại, để hai người một mình trong không gian kín.

Tiếng động dừng hẳn lại khi cả hai đã tới tầng 5, 'ding'. Thang máy kêu lên khi tới nơi. Cả hai bước ra, Jimin thì vẫn cứ đi sau lưng Jungkook từ nãy tới giờ.

Họ dừng lại trước cửa phòng 536, Jungkook lấy ra một chùm chìa khóa rồi đẩy vô ổ và xoay. Jimin bước vô phòng, đằng sau là Jungkook đang đóng cửa lại. Căn phòng giản đơn, gam màu be. Jimin nhìn khắp phòng, liếc thấy chiếc ghế sofa đen mà Jungkook sẽ nằm ngủ tối nay, nhỏ nhắn và đương nhiên, không hề thoải mái tẹo nào. Trái tim bỗng chốc ngập tràn tội lỗi khi xâm phạm nơi ở của Jungkook như thế, dù chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

'Cậu biết mà...' Anh cắn cắn môi. 'Tôi có thể đi bộ về nhà mà. Tôi không muốn xâm phạm chỗ ở của cậu.'

'Jimin. Anh còn không biết chúng ta đang ở đâu cơ mà, sẽ ổn thôi, em hứa đấy.' Jungkook mở cánh cửa bên phải, căn phòng ngủ của cậu theo đó hiện trong tầm mắt Jimin, thật rộng rãi. Khiến Jimin cảm thấy càng tội lỗi hơn nữa khi Jungkook phải ngủ ở chiếc ghế sofa không thoải mái kia.

'Jungkook, ít nhất hãy để anh ngủ ở sofa đi mà.'

Jungkook quay đầu lại, đối diện với Jimin. 'Không, em biết anh rất mệt và anh đã cứu mạng sống của người ta bao nhiêu lần rồi anh biết không? Anh xứng đáng ngủ ở một nơi thoải mái, một chiếc giường rộng rãi mà.' Jungkook ôm eo anh, kéo anh lại gần rồi nhẹ nhàng đẩy anh xuống giường. Cậu kéo chăn, phủ lên người Jimin, bọc anh như chiếc bánh burrito. 

 

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Trans- Kookmin- Save meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ