-23- Admit

672 50 0
                                    

Rảnh nên trans cho mng đọc nè<333

'Mấy việc như thế' được nhắc tới trong chap này là nói về điều mà Jungkook đã mơ thấy khi sắp chết ấy, nhắc để mọi người không quên nha, vì đã lâu quá rồi mình mới ra chap mà ;))

======================

'Em đã phạm tội'

Đôi mày nhíu lại, Jungkook nhìn chăm chăm xuống sàn, đôi mắt như trông ra một cảnh tượng xa xôi nào đó. Jimin đặt tay trên đùi, hắng giọng trước khi gọi Jungkook một lần nữa.

'Phạm tội?' Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bắp tay người kia, thúc giục cậu kể tiếp.

Tiếng thở dài vang vọng khắp phòng, dội khắp các bức tường, theo đó là tiếng gõ chân bồn chồn trên nền gỗ cứng. Tích tắc. Tiếng đồng hồ nổi bật trong bầu không khí im lặng của căn phòng.

Đột nhiên Jungkook lên tiếng, giọng nói thật nhẹ nhàng. 'Vào năm 13 tuổi... em đã giết cả ba lẫn mẹ.' Giọng điệu thều thào, nhỏ đến mức Jimin hầu như không nghe được gì ở đoạn cuối, nhưng tới khi hiểu ra, đôi mắt mở to kinh ngạc.

'G-Giết?' Các đốt ngón tay trắng bệch vì siết quá chặt, Jimin ráng giữ bản thân bình tĩnh. Jungkook gật gật đầu.

'Họ đang lái xe, lúc đó là chiếc xe nhỏ màu đỏ, em muốn cho họ thấy một ảo thuật em vừa học được nên không ngừng xin họ nhìn... Nên không nhìn thấy chiếc xe tải đằng trước đã thắng lại...mà lại đi quá nhanh... và rồi mọi thứ bỗng trở nên thật nhỏ bé.' Anh nắm lấy một bàn tay của Jimin, siết chặt, cố không để mớ kí ức trở nên hỗn loạn. 

'Jungkook, đó đâu phải lỗi của em...'

'Là lỗi của em! Nếu lúc đó em không khăng khăng như thế, không cầu xin họ quay lại nhìn em như thế... thì họ vẫn còn sống rồi... Em đã giết họ... Jimin' Giọng cậu vỡ ra ở khúc cuối.

Jimin nhìn thẳng vào mắt Jungkook, không cho cậu nhìn sang chỗ khác. 'Nghe này. Đó không phải lỗi của em. Chỉ là một tai nạn. Mà tai nạn thì xảy ra ở mọi nơi, nên đó không phải lỗi của em.'

Jungkook lắc đầu, nỗi hối hận bỗng chốc dâng đầy tâm trí khi nhớ đến hay cái xác vô hồn ở ghế trước cùng với tiếng hét vang vọng của người anh trai.

'Anh trai và em đã chia tay nhau từ đó. Em không hề biết anh ấy ở đây và lại vướng vào tai nạn này... và những việc đó xảy ra với em' Jungkook dựa đầu vào vai Jimin, mặc cho những giọt nước mắt rơi xuống, trượt trên làn da đã ửng đỏ vì khóc. Thậm chí còn quên mất mục đích của mình là an ủi Jimin, chứ không phải là như này.

Jungkook nhanh chóng đưa tay quệt đi những giọt nước mắt, lí nhí. 'Em xin lỗi. Em không hề nghĩ em lại trở nên như vậy. Thôi quên đi ha.' Cậu miễn cưỡng treo một nụ cười giả tạo trên khóe miệng, chỉ là Jimin đã nhìn thấu cậu, anh ngồi đó, khoanh hai tay, bộ dáng đầy bướng bỉnh. 

'Không nha. Em bảo anh kể chuyện của anh và anh kể rồi. Nên bây giờ em phải kể chứ?' Jimin bĩu môi đầy bất mãn, dễ thương đến mức Jungkook không thể nào nói lời từ chối, thở dài một hơi như động lực, cổ vũ cho nội tâm chính mình.

'Thậm chí là sau khi em gặp tai nạn, mấy việc như thế còn xảy ra nhiều hơn, em cứ như bị ai đó nhắc nhở, nhắc nhở về mớ kí ức đó, nhắc rằng em không được phép quên. Mà lần đó thì em đã không kể với anh mọi thứ. Vì nó không chỉ đơn giản là anh đưa em về hiện thực...' Jungkook khựng lại, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay cậu, ma sát nhẹ nhàng như trấn an.  

Trans- Kookmin- Save meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ