Năm ngày tiếp theo Jimin đều ở cạnh Jungkook và giúp cậu hồi phục, cũng như tập luyện đi lại trở lại. Đương nhiên là vẫn có những khó khăn, nhưng cuối cùng Jungkook đã có thể đi lại xung quanh mà không cần phụ giúp. Và đương nhiên, việc này cũng gây ra những phiền phức mà Jimin không thể lường trước
'Này, Jimin.' Jungkook cười khẩy, đứng dựa vô tường, hai lòng bàn tay siết chặt vào dụng cụ trợ giúp đi lại. 'Anh không thấy vui khi em đã tự đi được rồi sao? Bây giờ thì em có thể theo anh đi khắp nơi rồi.' Jimin đảo mắt, vẫn tập trung vào tập tài liệu trên tay.
'Ừ, hồi hộp thật đấy.' Jimin đáp trả bằng giọng điệu đầy mỉa mai. 'Cậu không thể nào nằm xuống được sao? Cậu chỉ còn một ngày nữa ở đây thôi và tôi không muốn cậu phá hỏng hết công sức của bác sĩ chúng tôi bằng cách hành động kì cục rồi đi lại lung tung đâu.'
Jungkook khoanh tay lại, nhấc lông mày, điệu bộ hết sức ngạo nghễ. 'Đó là lần duy nhất em quá sức thôi. Bây giờ thì không có đâu, chỉ là em đang bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với anh thôi mà.' Jimin thở hắt ra, vết ửng đỏ xuất hiện trên má, anh vẫn tiếp tục làm việc, cố gắng làm lơ Jungkook.
Sau năm phút im lặng, JImin vẫn cảm thấy được ánh mắt người kia nhìn mình mãnh liệt như thế nào. Thế là anh thở dài và đứng dậy. Anh đề nghị Jungkook trở lại phòng.
'Đủ rồi đấy. Không ai nói với cậu là nhìn chằm chằm người ta như thế rất thô lỗ à? Đi nào. Tôi đưa cậu về lại phòng.' Anh cầm lấy cổ tay của người kia rồi lôi đi. 'Nào nằm xuống.', cuối cùng đẩy cậu xuống giường một cách nhẹ nhàng.
Jungkook lợi dụng quán tính mà cầm bám lấy người kia, thế là Jimin mất đà, ngã xuống, ngay trên ngực của anh.
'Oh xin lỗi. Em không thấy anh ở đó.' Jungkook nháy mắt, đặt người kia vào một mớ hỗn độn. Cánh tay hư hỏng vòng lấy eo của Jimin ghì chặt xuống khiến anh không ngồi dậy được.
'Thả tôi ra Jungkook. Và đừng bao giờ làm như này nữa.' Anh dùng hết sức bình sinh dùng tay đẩy ra, nhưng lại chẳng dịch chuyển chút nào.
'Jiminie, tim em đau quá, anh hôn em một cái để chữa cho em được không???' Jungkook cười thích thú như một đứa trẻ, quan sát đôi lông mày nhăn lại và cả đôi môi bặm lại vì tức giận.
'Không. Tôi phải đi rồi. Nếu như cậu thả tôi ra, có thể tôi sẽ hôn cậu nhẹ nhàng thôi.' Jimin nở một nụ cười thiên thần, khiến người nào đó lập tức mềm lòng thả lỏng bàn tay.
Jimin chạy ra khỏi phòng trước khi kịp nghe người kia nói bất cứ lời thuyết phục nào. Jungkook chỉ thở dài, một nụ cười lệch lạc xuất hiện trên khuôn mặt điển trai.
'Tôi sẽ quay lại sau!' Jimin nói vọng từ hành lang, anh sợ bản thân sẽ sa ngã mà hôn người kia thật mất.
Vài tiếng sau JImin quay về phòng 102, cầm trên tay một khay thức ăn và cả nỗi buồn trên mặt.
'Mèo con, có gì sao?' Jimin chỉ đặt khay thức ăn ngay cạnh cậu, rồi thả lỏng ra cái ghế cam khó chịu đối diện giường bệnh.
'Đừng gọi tôi như thế, và không có gì cả.' Jimin thở dài lần nữa, đá đá chân xuống nền nhà.
'Jimin. Nếu anh không kể cho em biết, em sẽ không ăn miếng nào cả.'
BẠN ĐANG ĐỌC
Trans- Kookmin- Save me
Fanfiction"Cái cách anh chạm vào em thật là nóng bỏng." "Tôi chỉ đang đặt ống tiêm tĩnh mạch cho cậu thôi, Jungkook." ..... Năm thứ tư sau khi công dân mẫu mực Jimin cứu sống Jungkook khỏi vụ tai nạn kinh hoàng đó. ========= Bản dịch đã có sự cho phép của tác...