Tuần tiếp sau qua rất nhanh. Jimin làm việc Jungkook cũng vậy, cậu quay lại làm việc tại một xưởng mô tô, không ngừng nghỉ. Cả hai chỉ gặp nhau khi đã về nhà và cùng nhau ăn tối, sau đó là lên giường đi ngủ.
Tiếp đó là đêm của Lễ Tạ Ơn. Và Jungkook thì cứ trở nên càng lo lắng hơn sau từng phút, dù sao thì trước giờ cậu chưa từng trải qua cảm giác 'đi gặp gia đỉnh người yêu'. Và cậu rất vui vì sẽ được gặp người anh trai lần nữa, mặc dù mới có 1 tuần trải qua kể từ lần trước hai người gặp nhau mà thôi.
Jimin cầm trên tay cuốn sách, ánh mắt vẫn chặt vào em người yêu đang lo suốt vó, người đang dán chặt mắt vào trần nhà, quan sát những vết vỡ nho nhỏ ở rìa trần.
Jimin nắm lấy tay Jungkook mà xoa nhẹ 'Em đừng lo. Họ sẽ yêu em thôi. Cứ tin anh đi'
Jungkook nhìn Jimin, người đang mỉm cười. Cậu siết lấy tay anh chặt hơn một chút, miệng lẩm nhẩm lời cảm ơn.
Cả hai lăn ra ngủ trong vòng tay của nhau, tiếng ngáy vang vọng khắp không gian. Ngoài cửa sổ là những hạt tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống.
Cả hai thức giấc vào sáng mai, khi nền đất đã được phủ trắng.
'Jungkook nhìn này! Nhiều tuyết quá đi!!' Jimin vừa thức dậy đã thích thú nhòm ra cửa sổ, Jungkook cũng chạy tới xem.
'Wow! Thật tuyệt vời cho một ngày Lễ Tạ ơn' Jungkook mỉm cười
Bố mẹ của Jimin sống khá xa, mất một tiếng ngồi trên xe hơi. Nên cả hai đã nhanh chóng chuẩn bị lên đường, chuẩn bị cho một bữa tiệc Lễ Tạ ơn tuyệt vời. Jungkook đương nhiên không quên gửi địa chỉ cho Junghyun trước.
Lúc cả hai tới nơi đã là một tiếng sau. Đó là một gian nhà ấm cúng và thoải mái, với những tấm ván xám cạnh bên và một cánh cửa đỏ sáng màu ngay giữa hiên nhà.
Ngay dọc lối đi là một thùng thư, càng giống một bản sao thu nhỏ của ngôi nhà lớn trước mặt hai người, với con số 102 được sơn lên bên cạnh. Thật mỉa mai làm sao khi đó cũng là con số phòng bệnh của Jungkook khi cậu gặp Jimin.
Bố mẹ của Jimin đã đợi sẵn trước cửa, hai cánh tay giang rộng cho một cái ôm.
'Hmm chắc hẳn cậu là Jungkook nhỉ? Thật vui vì cuối cùng cũng được gặp cậu' Người phụ nữ tiến đến và ôm lấy cánh tay cậu, nhẹ nhàng siết lại 'Cảm ơn vì đã chăm sóc cho Jimin'
'Ah không không, Jimin mới là người đã chăm sóc cho cháu. Cháu chẳng làm được gì hết' Jungkook hướng đến Jimin mà nháy mắt, ngắm nhìn những vệt ửng đỏ dần xuất hiện trên khuôn mặt người mình yêu.
'Jungkook, đây là mẹ anh, Mi-Jeong' Mẹ Jimin ôm lấy anh 'Còn đây là bố của anh, Pil-woo' Thêm một cái ôm khác.
'Thật vui khi gặp cả hai bác' Jungkook nở một nụ cười ấm áp.
Mẹ Jimin nhanh chóng kéo cả hai vô trong, bắt đầu nấu nướng.
Vài tiếng sau gà tây đã được nấu chín trong lò vi sóng, những cái đĩa được chuẩn bị chậm rãi được trang trí rất gọn gàng. Tiếng chuông cửa vang lên, Junghyun xuất hiện cùng với người bạn gái, lại là những cái ôm và những lời chào hỏi nhẹ nhàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trans- Kookmin- Save me
Fanfiction"Cái cách anh chạm vào em thật là nóng bỏng." "Tôi chỉ đang đặt ống tiêm tĩnh mạch cho cậu thôi, Jungkook." ..... Năm thứ tư sau khi công dân mẫu mực Jimin cứu sống Jungkook khỏi vụ tai nạn kinh hoàng đó. ========= Bản dịch đã có sự cho phép của tác...