Nóng. Điều anh nhận ra đầu tiên ngay khi thức giấc chính là cơn nóng hiện tại. Tại sao lại nóng đến thế?
Đôi mắt mở ra nhưng ngay lập tức nheo lại vì ánh sáng, anh mặc cho cơ thể hành động theo bản năng, chúi đầu tới chỗ tối nhất nhằm giúp anh né khỏi ánh sáng gay gắt, chỉ là đó là.... cổ của Jungkook.
Tay của Jungkook đặt lên eo anh. Hai người đang nằm chung giường. Và anh đang ôm Jungkook.
Jimin cố gỡ cánh tay người kia rồi ngồi dậy, nhưng dù có làm như thế nào, tay của Jungkook vẫn cực kì chắc chắn yên vị chỗ cũ. Jimin nhìn người kia từ từ mở ra nhìn mình, tưởng tượng đôi mắt kia nhìn lướt qua cổ của mình, cảm thấy máu dần dồn lên mặt, dần ửng đỏ lên.
'Mấy giờ rồi? Tôi phải đi. T-Thả ra.!' Tay Jungkook càng siết chặt hơn, khúc khích cười.
'Shhh. Không cần phải hét đâu. Mới có 9:45 thôi. Ở đây với em.' Jungkook kéo Jimin lại gần hơn.
'Không có thời gian đâu. Tôi phải đi rồi.' JImin thành công thoát khỏi vòng tay Jungkook vừa kịp lúc cánh cửa mở ra.
'Oh, bác sĩ Park, tôi đến kiểm tra bệnh nhân Jeon vì cậu vẫn chưa tới, nhưng có vẻ như cậu đã ở đây từ lúc đầu rồi nhỉ.' Taehyung cầm lấy tay nắm cửa mà chúi người ra trước, quan sát biểu hiện của người bạn mình, nheo mắt quan sát, đỏ như gấc...
'Chào buổi sáng, bác sĩ Kim. Tôi c-chỉ đến kiểm tra nhịp tim của cậu ta thôi.' Taehyung chậm rãi nhếch lông mày. Jungkook nở nụ cười tự mãn nhìn người nào đó lắp bắp nói lời xin lỗi.' Tớ đến đây rồi làm việc luôn, xin lỗi vì đã không điểm danh.' Jimin cúi chào thay cho một lời xin lỗi, nghiêng người lách qua Taehyung để ra khỏi phòng.
'Mừng là cậu vẫn tập trung cho công việc, Bác sĩ Park. À nữa, để tớ giúp cậu chỉnh tóc, hơi rối đấy. Cậu hẳn không muốn bệnh nhân nghĩ cậu là người thiếu chuyên nghiệp đâu đúng không?' Jimin gật đầu, đưa tay chỉnh chỉnh lại tóc trong khi bước đi thật nhanh, lí nhí nói lời xin lỗi nho nhỏ với Taehyung trong khi vụt ngang qua.
Taehyung nhìn chằm chặp Jungkook trong tầm một phút rồi đóng cửa ra khỏi phòng, để người kia vẫn đang còn tự mãn, thưởng thức chút nhiệt còn sót lại ở chỗ nằm bên cạnh.
.
Jimin xuất hiện trước mặt Jungkook lần nữa vào giờ ăn trưa với một chiếc đĩa mềm trên tay, đặt nó trước mặt Jungkook.
'Cậu ăn cái này đi rồi tôi sẽ giúp cậu tập đi bộ. Xương sườn của cậu đã lành lại rồi, thêm cả tim cũng khỏe hơn qua từng ngày.' Jungkook mỉm cười trước tin tốt lành này.
'Anh chắc không? Em không đi bộ phải được cỡ 4 tuần rồi đấy.' Người đối diện ngoan ngoãn xúc một thìa lớn đưa tới miệng. Nhưng cậu dừng lại trước khi nó kịp đưa vào miệng, từ chỗ ngồi nhìn chằm chặp Jimin.
'Tại sao anh không ăn?' Jimin chăm chú nhìn hai lòng bàn chân chính mình, ngẩng đầu.
'Oh, vì tôi đã ăn rồi?' Jimin trả lời,lên giọng cuối câu như một câu nghi vấn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trans- Kookmin- Save me
Fanfiction"Cái cách anh chạm vào em thật là nóng bỏng." "Tôi chỉ đang đặt ống tiêm tĩnh mạch cho cậu thôi, Jungkook." ..... Năm thứ tư sau khi công dân mẫu mực Jimin cứu sống Jungkook khỏi vụ tai nạn kinh hoàng đó. ========= Bản dịch đã có sự cho phép của tác...