Tia X quang
Jungkook thức dậy khi một tia nắng lấp ló nơi rèm cửa chiếu thẳng mặt, chớp mắt.
Một y tá ngoài hàng lang thấy bệnh nhân đã tỉnh, liền gọi cho bác sĩ Park đến kiểm tra.
Jungkook vẫn nằm trên giường bệnh, cố gắng hít thở, thậm chí không còn sức di chuyển. Bây giờ cậu chỉ muốn gặp Jimin thôi, để hỏi anh về tình trạng đáng lo ngại của mình.
Trong khi đó Jimin đang chạy nước rút trong bệnh viện, lao thẳng vào hành lang, thậm chí còn suýt va phải một bệnh nhân ngồi xe lăn ngay giữa lối đi. Anh xin lỗi, đôi chân vẫn tiếp tục công việc của nó, tốc độ không thay đổi hướng về phía phòng 102. Khi bàn tay chạm vào tay nắm cửa, anh dừng lại, thở sâu lấy lại sức, và sực nhớ ra bản thân đã chạy gần hết cái bệnh viện.
Jungkook yếu ớt hướng về phía Jimin nở nụ cười, thở từng hơi nặng nhọc, mồ hôi lấm tấm trên trán dù thời tiết không hề nóng chút nào, khuôn mặt ửng đỏ vì gắng sức
"Ch-" Jimin hắng giọng, hít thở thật sâu rồi mới lên tiếng." Chào. Cậu thấy thế nào rồi?" Jungkook uể oải giơ ngón cái thay cho câu trả lời. Jimin mỉm cười." Cậu có thể nói chứ?" Jungkook gật đầu và dù cho có gần như kiệt sức, cậu chàng vẫn hắng giọng, khởi động cổ họng.
Giọng nói quen thuộc cất lên, nhưng lại pha lẫn chút mệt mỏi. "Yeah, em chỉ mệt một chút thôi." Jimin gật đầu như đã hiểu.
"Hôm qua em cố gắng nhiều lắm, nên hôm nay mệt cũng là bình thường thôi."
"Thế em có sao không? Lại có chuyện gì xảy ra nữa sao? Em không muốn nói dối đâu nhưng mà thật sự, em rất ghét điều này." Jimin cúi đầu, chăm chăm nhìn vào nền nhà dưới chân.
"Tôi cũng không biết, chỉ là bây giờ chúng ta sẽ chụp tia X quang khoang ngực để xem coi chúng tôi có bỏ sót gì trong lúc phẫu thuật không và sẽ tính toán nước đi từ đấy. À, đừng lo nhé, tôi sẽ ở đó cùng cậu, cậu rất ghét nơi chật hẹp mà đúng chứ." Jungkook mỉm cười, có chút buồn bực khi nghe nói đến tia X quang nhưng cảm giác liền tan biến khi người kia hứa ở cạnh mình.
"Cầm tay em chứ?"
"Để xem đã." Jungkook hơi cường điệu quá mức, có lẽ hơi phấn khích." Bây giờ cậu hãy ăn chút gì đi, tôi có việc trong vài phút rồi quay lại liền và tuyệt đối đừng làm gì quá mức."
"Không hứa đâu." Jungkook nhìn theo hình bóng người kia đi khuất rồi ngả người ra giường, nhắm mắt muốn ngủ tiếp.
Jimin trở lại với khay thức ăn trên tay." Okay, tôi lén mang cho cậu vài thứ, có táo nè, có cả súp nóng nữa, cậu uống đi, sẽ giúp cậu có chút sức khi chụp X quang đấy."
Jungkook có chút lười biếng nhìn vào khay thức ăn được đặt trước mặt, có vẻ giống đồ ăn bình thường của cậu chút rồi đấy. Cậu múc một thìa súp đầy ắp, không cẩn thận để nhiệt độ của nó làm cho phỏng nhẹ.
"Thổi cho em đi, đau quá."
Jimin đảo mắt, đáp lại." Bây giờ tôi phải đi kiểm tra bệnh nhân khác nữa. Xíu nữa sẽ quay lại đưa cậu đi chụp tia X quang sau. Cậu cứ ăn đi, rồi sẽ thấy ổn hơn thôi. Tôi đi nhá." Jimin nhanh chóng rời đi, để lại Jungkook thở dài ảo não.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trans- Kookmin- Save me
Fanfiction"Cái cách anh chạm vào em thật là nóng bỏng." "Tôi chỉ đang đặt ống tiêm tĩnh mạch cho cậu thôi, Jungkook." ..... Năm thứ tư sau khi công dân mẫu mực Jimin cứu sống Jungkook khỏi vụ tai nạn kinh hoàng đó. ========= Bản dịch đã có sự cho phép của tác...