Vầng trăng bị mây dần che khuất, ánh sáng tối dần rồi biến mất hẳn. Cả căn phòng tối đen như mực chỉ còn lại một chút ánh sáng xanh mờ mờ từ màn hình điện thoại, không gian lặng im chỉ có tiếng rên đau đớn cùng tiếng thở gấp gáp.
Bóng tối bao phủ không quá 10 giây, đến khi mây bay đi thì ánh sáng cũng đã trở lại chiếu rõ tình cảnh bên trong lúc này.
Một bên có kẻ vì đau mà dựa cả người vào lòng người phía sau, phía bên kia kẻ tấn công cả người run rẩy ôm lấy bả vai phải đang chảy máu của mình căm hận nhìn hai người kia. Không, nói đúng hơn là nhìn một người một quỷ.
Tôi nhớ rằng các cụ nhà ta có câu " Quá tam ba bận " mà đây là lần thứ 3 trong một tháng tôi ăn đạn rồi nên chắc sau này sẽ không bị nữa có phải không? Phải không a???
Mother nhà nó! Dù đã trải qua mấy lần rồi nhưng lần nào bị ăn kẹo đồng tôi cũng không nhịn được mà rên rỉ đau đớn. Cái cảm giác viên đạn găm sâu vào da thịt làm vỡ vụn xương cốt nó đau đến không thể diễn tả thành lời. Đấy là tôi còn chết rồi chỉ cảm thấy đau một lúc rồi thôi chứ nếu còn sống là tôi đau không ngóc dậy được luôn.
Ran đỡ tôi dựa cả người vào lòng hắn, nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn phức tạp hắn hé miệng định nói gì đó nhưng tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Có gì nói sau đi, còn chưa xử lí xong kìa.
Giả vờ như không có gì, tôi mặt không cảm xúc nhìn kẻ phía đối diện, cơ thể không dấu vết càng dựa sát vào lồng ngực hắn ta. Tôi thề là không phải do tôi muốn cảm nhận cái sự co giãn đàn hồi dẻo dai của lồng ngực và cơ bụng hắn đâu, tôi chỉ muốn sưởi ấm, là sưởi ấm thôi, thật đấy.
Hắn nghe tôi nói vậy liền không nhìn tôi nữa mà đưa đôi mắt tím của mình liếc kẻ đang cố lùi ra phía cửa, vừa lùi vừa cảnh giác cầm súng. Nhưng cho dù kẻ đó có cầm súng cũng không khiến tên này cảm thấy lo lắng.
Một kẻ nguy hiểm đến mức chỉ có một khẩu súng cùng vài băng đạn cũng có thể dễ dàng một mình xử lý hết bốn tên vũ trang đầy đủ mà không có lấy một vết xước thì làm sao có thể lo lắng trước một người đang bị thương cơ chứ? Lúc bị tấn công bất ngờ tên này cũng ngay lập tức nhận ra được nguy hiểm mà quay lại bắn vào vai phải kẻ đó làm viên đạn người kia bắn ra chệch khỏi vị trí ban đầu vốn vào chính giữa ngực trái lại thành lệch về phải, nhưng dù nói gì thì vẫn trúng người tôi thôi vì lúc ấy tôi nhào tới chắn giúp hắn phát đạn đó.
Kẻ tấn công đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, dù đang mặc bộ đồ của nhân viên phục vụ cũng không che giấu nổi những đường cong hoàn hảo của cô ta. Vậy là tôi hiểu được tại sao lần đầu thấy tôi hắn lại nói tôi là kẻ ám sát rồi, chậc chậc tạo nghiệp nhiều quá thành ra đi đâu cũng bị người ta đòi lấy mạng.
" Pằng "
Tiếng súng trầm đục lại vang lên kèm theo tiếng kêu của người kia. Vị mỹ nhân tóc tím để cô ta lùi xa khoảng 2m rồi mới bắn thêm một phát vào bắp đùi trái, máu chảy ra sàn tạo thành vũng nhỏ. Hắn tươi cười nguy hiểm nhìn kẻ bị thương cố bò về phía cánh cửa, một tay dễ dàng ôm tôi lên một tay cầm súng nhàn nhã bước lại gần.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đn Tokyo Revengers] Nữ Quỷ
HumorNữ quỷ made in Việt Nam :)))) Au: Tụ Nghiệp Tứ Phương < Wattpad >