Nghe tôi trả lời chắc nịch như vậy thì lần này đến lượt Bạch Vô Thường nhìn tôi chăm chú. Bọn họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt một lúc, tới lúc Hắc huynh quay lại nhìn tôi mở miệng định nói gì đó thì bỗng ngừng lại, một lần nữa lôi cái điện thoại kia ra.
- Chị à, "người ấy" gọi. - Hắc Vô Thường nhìn điện thoại nói bằng giọng run run.
- Nghe đi.
Bạch tỷ đáp với giọng bình tĩnh nhưng cơ mặt cứng đờ bán đứng tâm trạng của cô ấy.
Có vẻ người gọi tới này có chút không bình thường, thậm chí còn hơi hơi đáng sợ thì phải.
Tôi im lặng đứng một bên nhìn Hắc huynh nuốt một ngụm nước bọt rồi mới run run ấn nghe, ngay lập tức một làn khói xanh trào ra từ điện thoại tụ thành từng chồng từng chồng giấy tờ sổ sách cao ngất che lấp người gọi.
Rồi giọng nói mềm mại nhưng không kém phần lạnh nhạt từ sau những chồng giấy tờ chất đống đó vang lên khiến cả hai vị Hắc Bạch Vô Thường cứng người cười gượng.
- Hắc Bạch Vô Thường tổ 7 a. Hai ngươi có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?
- Đ-đâu có, đâu có. Phán Quan đại nhân ngài nhầm r... - Hắc huynh cười khan.
Nghe Hắc Vô Thường nói vậy, kẻ được gọi là Phán Quan đó gạt bớt những chồng sách trước mặt sang bên cạnh để lộ ra một cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cùng đôi mắt đen láy đang nhen nhóm lửa giận, không chút lưu tình mà cười lạnh ngắt lời.
- Nhầm? Ha hả. Trong giờ làm việc dám làm việc riêng giờ lại nói ta nhầm à? Các ngươi giỏi quá rồi nhỉ? Giỏi như vậy sao không dứt khoát học theo cái tên Diêm Vương chết tiệt kia trốn đi chơi rồi vứt lại cho ông đây cả núi việc luôn đi?!!!
Bạch Vô Thường bước lên trước chắn cho Hắc huynh đang run bần bật trốn sau rồi lên tiếng giải thích trước khi bị lửa giận của Phán Quan thiêu đốt.
- Ngài biết chúng tôi không có ý đó mà Phán Quan đại nhân. Chẳng qua bởi vì chúng tôi gặp một con quỷ rất lạ nên mới như vậy.
- Hửm? Lạ?
- Đúng vậy. Một nữ quỷ tự tìm đến chúng tôi nói muốn đi đầu thai.
- Còn có chuyện này?
Phán Quan nghi hoặc nheo mắt rồi nhổm người dậy liếc sang nhìn tôi đánh giá. Cô ấy nhìn tôi một lúc, trong đôi mắt đen xinh đẹp như xuất hiện một tia sáng vụt qua rồi biến mất nhanh chóng.
- Ngươi tên gì? Chết năm bao nhiêu tuổi? Trình độ giáo dục thế nào? - Phán Quan nghiêm mặt hỏi.
Tôi không tự chủ mà đứng thẳng người khi bị ánh mắt dò xét của cô ấy nhìn chăm chú.
- Tôi tên Rika, chết năm 19 tuổi, tôi đang học năm nhất đại học. - Tôi thành thật trả lời.
- Hừm, năm nhất à? Hơi kém một chút nhưng cũng tạm ổn. Tiểu quỷ, bản quan thấy ngươi cũng khá hợp nhãn duyên nên ta cho phép ngươi ứng tuyển làm trợ lý của ta đấy.
- Hả?
Tôi ngớ người nhìn Phán Quan đang giữ vẻ nghiêm túc nhưng khoé miệng hơi cong lên một chút thể hiện tâm trạng khá tốt của cô ấy lúc này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đn Tokyo Revengers] Nữ Quỷ
ComédieNữ quỷ made in Việt Nam :)))) Au: Tụ Nghiệp Tứ Phương < Wattpad >