Chap 14

3.7K 650 182
                                    

- Vừa xấu vừa quê mùa như vậy sao cô ta dám ra đường vậy chứ?

- Phải tôi là tôi trốn ở trong nhà chứ không bao giờ cùng người ta ra ngoài đâu.

- Đúng vậy đó...

Lần thứ 20.

Đây là lần thứ 20 trong 5 phút kể từ khi tôi bước chân vào trong cái trung tâm thương mại này và điều đó khiến một đứa không quá để ý tới cái nhìn của người khác như tôi cũng phải phát cáu.

Cmn! Tôi mới vào có 5 phút thôi mà đã phải hứng chịu đủ mọi ánh mắt ghen tị, xỉa xói, đố kị của 92% những kẻ mang giới tính nữ ở đây, 8% còn lại thì nhìn tôi kiểu như tôi vừa bước ra từ trại tâm thần.

Tôi bực mình rốt cuộc không hề nhẫn nhịn nữa mà dẫm vào chân cái tên đẹp mã đi bên cạnh một cái cho bõ tức.

- Anh làm gì sai chọc giận em sao?

Ran quay sang nghiêng đầu nhìn tôi dò hỏi, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như có cả bầu trời sao làm tôi có chút chột dạ.

Không không, chột dạ cái gì mà chột dạ, tất cả là do hắn nên mới có chuyện như thế này. Không được mê trai lúc này, phải tỉnh táo!

- Anh là cố ý có đúng không?

- Cố ý gì cơ?

- Cố ý ăn mặc như vậy rồi cố ý đưa tôi tới đây. - Tôi quay mặt sang hướng khác không nhìn hắn mà trả lời.

- Em giận anh chuyện này sao? Bé ngốc, em xem, cả set đồ anh đang mặc có chưa tới 2000 yên mà. 

Ran cười nhẹ xoay mặt tôi sang nhìn hắn ta. Quả thật khi nhìn kĩ lại thì quần áo hắn mặc hôm nay nhìn có phần thô ráp và có vẻ cứng hơn đồ bình thường của hắn. Nhưng cho dù có mặc đồ rẻ tiền đi chăng nữa thì với cái khí chất, thân hình cũng như khuôn mặt kia thì điều đó cũng không khiến người ta chú ý tới, có khi hắn mặc giẻ rách đi nữa thì có thể cũng trở thành fashion cũng nên. 

Mà từ từ, hắn nói đồ của hắn chưa tới 2000 yên thì vị chi vào tầm 412 000 vnđ, ừ đúng là rẻ thật. Tôi nhìn nhìn hắn rồi ngó bản thân trong đầu nhẩm tính trị giá đồ của mình.

Ừm... Áo phông trắng đồ sỉ ngoài chợ giá 35 000 mặc cả xuống 30 000. Quần đùi hoa hàng ăn xin được từ bà chị họ không biết giá, đôi dép trong nhà xanh rộng dưới chân thì chôm được trong khách sạn. Còn gì không nhờ? À quên, tính luôn đồ nội y cho đủ quân số. Ừ thì hàng là đồ săn sale được trên Shopee nên cả bộ có 30 000 thôi. Vậy là cả người tôi chỉ trị giá có chưa đến 100 000 thôi á? Eo ôi nghèo nàn vc.

- Em cũng thật là. Sao lại nghĩ anh cố tình khiến em xấu mặt chứ? Anh đưa em tới đây vì anh nghĩ em sẽ thích tự do chọn lựa nhưng nếu em thấy khó chịu thì chúng ta trở về, anh gọi người tới cắt may cho em, được không? - Ran dùng giọng nói trầm ấm rồi nhẹ xoa đầu tôi, trên môi nở nụ cười dịu dàng.

Ôi trời ạ! Tại sao cứ phải dùng giọng nói êm ái cùng khuôn mặt đẹp trai đó để nói mấy lời như vậy cơ chứ! Anh có biết anh làm thế tôi rất khó xử không hả? Cứ làm vậy là tôi thích lắm đấy, mà đã thích là tôi bám dài dài ráng chịu.

[Đn Tokyo Revengers] Nữ QuỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ