41

376 51 12
                                    

Phố phường lại tấp nập tiếng cười tiếng nói, người qua kẻ lại ở bến tàu cũng đông đúc hơn, tiếng ồn ào xì xào ngày càng lớn hơn. Những bộ áo xanh đỏ lấp lánh một lần nữa được khoác lên người của Thái Hanh.

Hôm nay hắn lại cưới rồi.

Mỹ Kiều tô lên môi mình chút son đỏ, vẽ lên má mình chút phấn hồng, mang trên mình bộ áo dài đính hạt lấp lánh đến chói mắt, cuối cùng là hình ảnh cô với nụ cười nhếch lên trước gương. Châu Anh đứng bên cạnh vẫn không rời mắt nhìn cái Hoa bên ngoài ra ra vào vào với mớ đồ trên tay của nó cùng với thằng Dĩnh.

Chí Mẫn thì vẫn mãi ở yên trong phòng, hôm nay cậu cũng rất đẹp, cũng phải thôi, hôm nay là ngày rước thêm vợ cho chồng cậu mà. Nhìn hắn khoác áo đỏ, cô bận váy đỏ, mà mình lại bận áo xanh, bật cười, thật chua xót làm sao. Mân mê từng chút một trên chiếc nhẫn không một chút hoa văn cầu kì, chắc ít ai có thể hiểu được cảm giác này thay cậu, cảm giác chờ đợi chồng mình cưới thêm vợ về.

Môi mấp mé câu lời bài hát mà cái đài hôm qua mới phát lên tiếng rè rè, trong cái hôm mà Thái Hanh lấy gối sang phòng Mỹ Kiều ngủ.

Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu hẹn ước
Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu thủy chung
Chàng đành ra đi đi mãi không về
Còn lại nơi đây son sắc vợ chồng

_ Mình ơi _

Tay cậu vô thức đưa lên mặt mình lau đi giọt lệ còn vương trên phiến má gầy khi nghe cái Hoa nói vọng từ ngoài vào : "Cậu ơi, bà Hai cho lệnh cậu."

Đôi tay Mẫn gầy gò nắm lấy tay cái Hoa đi ra từ nhà sau, sau tấm màn mỏng ấy chính là thân người cao to và một mỹ nhân họ Mỹ. Mẫn nhìn họ rất lâu, nhìn họ trao nhẫn, nhìn họ uống chén rượu tình, trao nhau nụ hôn, cúi lạy trước bàn thờ ông bà. Lúc ấy cậu mới thấy, hoá ra là Thái Hanh đi với con gái là hợp đôi như vậy.

Lúc hai người quay sang chỗ Chí Mẫn, người với đôi tay run rẩy nắm chặt lấy phần ghế gỗ của Thạc Trân cũng là lúc Thái Hanh cúi đầu chào cậu. Mỹ Kiều đưa đôi mắt sáng như dãy ngân hà ấy nhìn thật lâu vào Chí Mẫn rồi phì cười, cậu ấy đã bỏ chạy rồi. Chí Mẫn đã chạy khỏi nhà lớn sau khi nhận được cái cúi đầu từ chồng mình, cậu thấy đau đớn quá, đau đến mức không thể đối mặt nổi.

Mẫn kiên cường lắm, cậu không yếu đuối, cho nên mới dám đứng đó tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình thành hôn với người khác theo lời của bà Hai canh dặn. Cậu biết bà cố ý làm vậy là để cậu đau buồn, cậu tổn thương chứ, nhưng mà phải biết làm sao đây ngoài cái vâng lời kính trọng.

Gục đầu bên bờ hồ mà khóc nghẹn, Chí Mẫn vô dụng quá, đụng đến chuyện gì đau đớn là cứ ngồi đó mà khóc thôi. Lúc trước chỉ cần cậu gặp chuyện gì đau đớn một chút là sẽ có người đến bên cạnh mà ần cần lo lắng, nhưng bây giờ chắc không thể nữa.

Bởi vì người đó.. đã có người khác mất rồi.

|

Gửi nắng hạ đến thay anh sưởi ấm tim emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ