Nàng tiên cá nữ phụ (1)

1.1K 89 17
                                    

Xác nam chính khô thành bộ xương phủ đầy rêu trong khu rừng sau 500 năm. Sống lâu rồi, hiện tại thế giới đã trở thành hỗn hợp của khoa học và ma thuật. Nàng cảm thấy đến lúc phải rời đi thế giới này rồi. Vì năng lượng ma thuật của thế giới giảm dần do khoa học kỹ thuật xuất hiện nên các vị thần không còn năng lượng duy trì sẽ thần lực dần cạn kiệt và biến mất. Aine là đã đi trước một lúc, nàng cũng theo sau biến mất. Trên chiếc giường có còn lưu giữ độ ấm thuộc về hai người và chiếc lắc chân bằng bạc yên tĩnh ở đó. Đây chính là tín vật định tình mà Aine tặng nàng khi xưa. Nàng muốn đem theo nhưng tiếc quá là không thể.

Lưu luyến không rời nhìn Aine nhắm mắt như đang ngủ sau đó Aine dần tan biến, nhìn đủ rồi nàng theo mèo nhỏ đi đến không gian kết nối để chuẩn bị vào thế giới mới. Mấy trăm năm nay nàng đã quá hạnh phúc rồi. Cũng nhìn những người bên cạnh hạnh phúc và rời đi nàng. Hiện tại tới lượt bản thân, nàng chỉ cảm thấy lòng thanh thản.

Nhưng nàng đâu có hẳn là chết, chỉ là chuyển sang thế giới mới thôi mà. Ký ức bị mèo nhỏ theo thói quen đem đi phong ấn. Cảm thấy một khoảnh khắc trống rỗng, nàng như vừa đứa trẻ mới sinh tràn đầy tinh thần bước vào thế giới tiếp theo.

Vừa mở mắt, nàng đã cảm thấy lâng lâng, lắc lư. Đang nằm trên một chiếc giường mềm mại nhưng không hiểu sao có cảm giác cả cái giường đều lắc lư. Nàng ngồi dậy quan sát xung quanh, một căn phòng bằng gỗ tuy nhỏ nhưng khá đầy đủ tiện nghi, chỉ là đồ vật nhìn giống như đồ cổ phương Tây. Nhưng tại sao quần áo nàng mặc lại là của phương Đông? Cụ thể thì giống như là hán phục, đáng ngờ hơn là nhìn rất quý, giống như của quý tộc. Có chút không hợp lý. Càng ngày càng lắc lư mãnh liệt làm nàng bỏ qua chuyện trang phục, nàng phát hiện ra hình như cả căn phòng đều lắc lư. Dựa theo suy đoán hình dáng căn phòng cùng cảm giác này, nàng đoán có thể đang ở trên thuyền đi. Nhưng với độ không ổn định này thì có khi nào...thuyền gặp bão không...

Lảo đảo đứng dậy đi ra mở cửa, quả nhiên là đang trong khoang thuyền. Mở cửa khoang đi ra ngoài xem. Đúng như nàng nghĩ, bão ầm ầm, thuyền như muốn lật ngửa. Hối hận...đi ra đây làm gì để bây giờ chỉ dám bám vào cửa nhìn mưa gió bão bùng thuyền lật lên lật xuống.

Nước tạt vào mặt nàng, cố nén xuống cảm giác muốn hét lên chửi trời, nàng liếc mắt về phía mũi tàu thấy đám người loạn thành một đoàn, trong đó có một chàng trai đang chúi người sâu đến nỗi gần rớt xuống biển tới nơi rồi. Máu anh hùng nổi dậy nàng chới với bám vào mép thuyền, lần theo mép thuyền đi lại chỗ anh ta. Nàng la lớn để khiến anh ta chú ý nhưng vì âm thanh của bão quá lớn lấn át nên anh ta vẫn như cũ tiếp tục hành động nguy hiểm đó. Giống như bị thứ gì đó mê hoặc muốn nhảy xuống bắt lấy vậy. Nàng vùng hết sức ôm lấy eo anh ta kéo về. Nhưng sức nàng không thấm vào đâu với thân hình to lớn của anh ta. Nàng không kéo được, chuyển sang cắn cho anh ta tỉnh lại.

Ai ngờ anh ta chỉ tỉnh lại một chút, lui ra xa cái mép thuyền, hoang mang nhìn sang nàng sau đó như nhớ ra chuyện gì lại muốn tiếp tục tiến về phía mép thuyền. Nàng vội vàng chắn lại anh ta. Một đợt sóng lớn đánh vào mép thuyền làm thuyền nghiêng sang một bên. Nàng xui xẻo thay bị hất bay xuống biển. Chàng trai nhìn thấy nàng bị rơi xuống biển liền tỉnh táo lại, hoảng hốt muốn nhanh chóng túm lấy nàng kéo trở về. Tay anh ta gần chạm được tay nàng, rất tiếc chỉ là gần chạm. Hai ngón tay chỉ cách nhau 3cm nhưng lại như xa tận chân trời. Nàng rơi vào lòng đại dương tối đen đang gào thét dữ dội đang có ý định nuốt trọn con thuyền.

Xuyên Qua Chỉ Muốn Làm Người Qua ĐườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ