Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng thở dốc dồn dập vang lên khiến nàng lờ mờ tỉnh dậy. Nhìn sang Hoàng Kim Vũ đang nhíu chặt mày trông vô cùng đau khổ, khó chịu.
- Chị làm sao vậy? Chị không sao chứ, Kim Vũ?
Nàng khẽ lay người Hoàng Kim Vũ, nhẹ nhàng lau mồ hôi, vuốt ve giữa mày đang nhíu chặt của cô.
Đột nhiên Hoàng Kim Vũ choàng tỉnh, nhìn chăm chú nàng rồi ngơ ra một lát. Sau đó ôm chầm lấy nàng, dụi mặt vào hõm vai, không nói gì nhưng phần áo nàng hơi ươn ướt và người cô khẽ run làm nàng tự giác hiểu.
- Không sao rồi. Chị gặp ác mộng hả? Có em sẽ luôn ở đây bảo vệ chị rồi. Không phải sợ nữa nhé. Ác mộng kia mau biến đi nào. Không được bắt nạt công chúa của ta nữa!
Nàng vừa nói vừa vuốt lưng Hoàng Kim Vũ, nói xong câu cuối còn không nhịn được mà khẽ cười. Hoàng Kim Vũ cũng như bị lây mà đỡ cảm thấy sợ hãi hơn. Ôm lấy nàng nằm xuống ngủ tiếp, vì thấy nàng mơ màng còn buồn ngủ mà vẫn gắng sức lo lắng cho mình.
Trở lại vài tiếng trước, sau khi xong hết công việc ở trường đại học thì cũng vừa đúng lúc nàng học xong. Hai người cùng nhau về nhà ăn tối như thường lệ. Charlotte lại đột ngột xuất hiện với vẻ tiều tụy.
- Tôi nhớ em ấy. Có thể...cho tôi gặp em ấy một chút được chứ? Tôi xin cô...
Charlotte vô cùng đáng thương mà cầu xin. Không còn vẻ ngạo mạn trước kia nữa. Hoàng Kim Vũ nhìn thấy Charlotte như vậy cũng không nỡ làm khó. Cho phép cùng nhau dùng bữa tối.
Nàng cảm thấy Charlotte hôm nay có chút lạ lẫm. Ăn gì cũng chỉ gắp vài đũa rồi thôi. Đôi mắt tràn ngập ưu thương, như thể đánh mất đi mọi thứ vậy. Trên bàn ăn hình thành hai thế giới đối lập. Một bên hai người hoà thuận vui vẻ bên nhau, một bên một người lẻ loi, đôi mắt long lanh đỏ lên nhưng nước mắt nhất quyết không rơi xuống, chỉ lẳng lặng nhìn về hướng người con gái mình yêu thương đang ở bên người khác.
- Nếu như tôi nói, tôi yêu em từ nhiều kiếp trước thì em có tin tôi không?
Charlotte đột nhiên lại nói ra một câu như vậy. Âm thanh như bị câu nói này nuốt trọn, xung quanh trở nên im bặt.
- Ý chị là sao?
- Nếu tôi nói tôi là Vương Thiên Ngưng, tôi là Hàn Đông, tôi là Aine, tôi là Marvis, tôi là Mạc Thiên Ngưng và hiện tại tôi là Charlotte thì em sẽ...lại một lần nữa chọn tôi chứ?
Charlotte nói với chất giọng không có chút nào tự tin. Run rẩy, sợ sệt như thể cũng không có quá nhiều hy vọng nghe câu trả lời từ nàng. Hoàng Kim Vũ nghe không hiểu gì nhưng lại cảm thấy có gì đó như kích thích trong tế bào não. Giống như có kí ức ngủ yên từ lâu được đánh thức vậy.
- Em không cần trả lời đâu. Thế giới này không cho phép chúng ta ở bên nhau. Nếu cố chấp thì không thể gặp nhau ở thế giới mà chúng ta thuộc về nhau. Nên là...Hoàng Kim Vũ, chỉ một thế giới này thôi, tôi nhường em ấy cho cô chăm sóc.
Hoàng Kim Vũ kinh ngạc nhìn đôi mắt đầy quyết đoán của Charlotte.
Nàng cúi gằm mặt xuống im lặng suốt bấy nhiêu thời gian không phải vì sốc hoặc đồng ý lời nói ngông cuồng tự ý quyết định của Charlotte, mà là nàng đang cảm thấy đau lòng cho cả hai và căm ghét chính bản thân mình bất lực. Không ngờ đến thế giới cuối cùng lại là cục diện như thế này. Tình cảm là thứ không thể điều khiển được. Chính vì thế mà việc nàng yêu người khác, ở bên người khác khiến nàng không thể đối diện với Charlotte. Cảm giác bản thân không xứng đáng với tình yêu chung thủy này. Đứng giữa hai lựa chọn, một là phải phản bội chính mình vì để gặp lại người mình yêu ở thế giới thực, hai là sẽ mãi mãi kẹt giữa các thế giới khác - nơi mà nàng không thuộc về.
BẠN ĐANG ĐỌC
Xuyên Qua Chỉ Muốn Làm Người Qua Đường
RomanceHồ Nguyệt Ly sinh ra ở vạch đích, cô gái vàng trong làng đầu thai xuyên qua thành các nữ nhân vật ngôn tình với cuộc đời trái ngang đến nỗi khiến cho nàng phải ngán trai thành ra cong dần đều...