15

786 81 13
                                    

 Yoongi vẫn đứng như vậy đến tận khuya, cho đến tận khi khách đến viếng đã vơi hết và bà ngoại phải đến nói mãi anh ấy mới chịu vào nhà ăn chút gì đó.

Cả hai ăn bữa cơm chẳng rõ là bữa tối hay bữa khuya trong im lặng, Yoongi thì vẫn đang trầm tư với những cảm xúc rối ren trong lòng, còn Taehyung lại không muốn làm phiền anh. Cậu biết Yoongi cần thời gian để có thể bình ổn lại nhưng việc anh im lặng quá đỗi như vậy làm cậu hơi bất an trong lòng. Ít nhất lúc ở trên xe đi về anh vẫn còn tựa vào cậu mà khóc, nhưng sau khi về đến nhà tất cả chỉ là im lặng và im lặng.

Cả hai ăn xong thì cũng đã gần mười hai giờ khuya, Yoongi vì sự năn nỉ của Taehyung mà mới miễn cưỡng chịu lên phòng nghỉ ngơi một chút.

Nhà Yoongi không có nhiều phòng nên Taehyung nghiễm nhiên được mẹ Yoongi sắp xếp cho ngủ cùng phòng anh. Còn Yoongi vẫn chỉ gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý.

Phòng anh ở trên tầng 2, có một ban công nhỏ nhìn ra phía vườn cây sau nhà, nơi mà cho dù ban ngày có tươi đẹp thế nào thì bây giờ cũng chỉ là một màu tối đen kịt. Trên nền tường màu xanh nhạt đã cũ là vài tấm poster của DBSK và BoA đã phủ bụi, ở mép còn bong ra như thể chúng đã nằm ở đây từ rất lâu rồi. Trong góc phòng là một bàn học nhỏ chỉ còn sót lại vài quyển sách giáo khoa và một tấm lịch để bàn của Day6 còn khá mới.

Quả là phòng của fanboy chính hiệu có khác. Taehyung đoán rằng phần lớn poster và tất cả album đều đang nằm ở phòng trọ của Yoongi trên Seoul rồi, và chắc hẳn là có cả poster của K.S.J nữa cũng nên.

Nhưng Taehyung cũng chỉ âm thầm đánh giá trong lòng trong lúc Yoongi đang tắm, chứ không có ý định nói với anh về những cái đó vào lúc này.

- Anh có đệm dư không? Em ngủ dưới sàn cũng được. - Taehyung nói khi Yoongi quay lại với bộ đồ ngủ thoải mái hơn và mái tóc còn hơi ướt nước.

- Giường rộng mà, cứ ngủ chung với anh được rồi. – Yoongi nói với tông giọng đều đều, có lẽ vì khóc quá nhiều trên xe nên giọng anh có chút khàn khàn.

- Em ngủ hay cởi đồ lung tung lắm. Sẽ phiền anh mất.

- Vậy thôi để anh ngủ dưới sàn. – Yoongi vừa nói vừa ôm một cái chăn nữa từ trong tủ quần áo trong góc phòng ném xuống giường, điệu bộ không chút băn khoăn, như thể anh đã biết trước câu trả lời của cậu.

- Thôi được rồi, ngủ chung trên giường đi.

Yoongi nghe vậy thì không nói gì thêm, nhưng Taehyung có thể cảm nhận chút điệu bộ đắc ý của anh. Đáng ghét thật. Anh ấy biết rõ nếu đòi nằm dưới sàn thì kiểu gì mình cũng phải nhượng bộ.

Cả hai nằm song song với nhau trên giường. Làn gió lành lạnh len qua khung cửa sổ nhỏ cạnh giường, mang theo chút hơi ẩm mằm mặn của miền biển. Ánh đèn ngủ mờ mờ chiếu vào bóng lưng gầy của Yoongi đang nằm quay mặt vào tường. Dù ai cũng mệt mỏi sau một ngày dài nhưng cũng chẳng thể ngủ được.

Cái sự im lặng này thế nhưng lại không khiến Taehyung cảm thấy khó chịu chút nào. Yoongi cho cậu được ở bên cạnh anh những lúc thế này đã là quá đủ rồi.

Chỉ là cậu vẫn không biết mình nên làm gì thì đúng. Cậu không phải người giỏi trong việc an ủi, động viên người khác. Bình thường cứ hay đùa cợt như vậy nhưng tới lúc thấy những giọt nước mắt của người đối diện là lại chẳng biết phải nói gì cho phải. Cậu có nên tiếp tục im lặng như vậy cho đến khi anh sẵn sàng muốn tâm sự, hay là nên nói gì đó với anh, và nếu nói thì nên nói gì cho thích hợp.

「Fanboy」TaegiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ