18

661 72 4
                                    

- Bà chỉ lo cho cháu thôi. Từ nhỏ cháu đã nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác, đến khi có chuyện đau lòng cũng tổn thương nhiều hơn người ta bao nhiêu lần.

Đứng bên cạnh khẽ vỗ về sống lưng Yoongi, bà thủ thỉ vào buổi tối Yoongi mới về. Hai bà cháu lúc này vẫn đang đứng trước linh cữu của ông, thỉnh thoảng cúi chào các vị khách vào viếng.

- Chứ bà thì không sao cả. Chỉ mấy năm nữa là bà cũng đi theo ông. Đến lúc đó ông lại ăn canh bà nấu đến phát chán ấy chứ nhỉ?

- Bà đừng nói thế. – Yoongi đau lòng quay sang nhìn bà.

- Sinh lão bệnh tử mà Yoongi à. Sớm hay muộn thì cũng đến lúc bà không thể ở bên cháu mãi được. Dù bà chẳng muốn và cháu cũng chẳng muốn. Chẳng ai muốn phải chia ly cả.

Yoongi chẳng thể nói gì hơn ngoài im lặng cúi đầu xuống nhìn bà đứng bên cạnh mình, tấm lưng còng càng khiến bà càng trở nên bé nhỏ biết bao nhiêu, đôi mắt sáng thoáng chốc khẽ nheo lại kéo theo những nếp nhăn xô vào nhau, một biểu cảm đau thương xuất hiện trên gương mặt phúc hậu của bà khiến Yoongi không kìm được mà cay cay sống mũi.

- Bây giờ bà chỉ mong cháu với Yoonshi lấy được người vợ hiền lành rồi sinh con đẻ cái, sống một cuộc đời hạnh phúc thôi. Chỉ cần sống đến lúc được bế cháu ngoại trên tay là bà mãn nguyện lắm rồi.

Bà vẫn nói với một giọng bình thản, tựa như khi đã đến tuổi của bà rồi, chẳng còn gì khiến bà phải bận lòng ngoài hạnh phúc của con cháu nữa.

Lời bà nói rất bình thường, nhưng vào tai Yoongi lại giống như một loại khiển trách vô hình, cứ như bà là bồ tát trên cao nhìn xuống mặt đất mà thấu suốt hết mọi việc cậu làm, mọi thứ cậu nghĩ. Bất giác cảm giác tội lỗi dội thẳng vào đại não của Yoongi, khiến cậu không dám nhìn vào mắt bà, y như ngày còn nhỏ đi ăn trộm táo bên nhà hàng xóm bị bà bắt được.

Vội quay đầu lại phía sau liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Taehyung vẫn luôn dõi theo mình, Yoongi liền cảm thấy chấn động trong lòng.

Cậu đã hôn một người con trai, đã trót trao cho em ấy những tình cảm khác thường, thứ tình cảm sẽ bị kì thị dưới ánh mắt người đời. Liệu đó có phải là sai lầm, liệu nụ hôn với em ấy có phải cũng giống như việc đi trộm táo ngày còn bé? Rằng tất cả những điều đó đều sẽ khiến bà thất vọng và đau lòng về cậu.

Vào giây phút đó, Yoongi biết mình đã quá tùy tiện buông trôi cảm xúc của mình rồi, để bây giờ phải đứng giữa một bờ vực của sự lựa chọn.

Giữa gia đình đã yêu thương chăm sóc cậu từ bé đến lớn, và một Seulgi mà cậu chỉ thần tượng chưa đến một năm trời?

  Từ sau ngày nắng dưới gốc ngân hạnh ấy, cũng đã hơn một tháng rồi Yoongi không còn gặp lại Taehyung nữa, và cũng chẳng nhận được tin nhắn nào của em ấy. Taehyung là một chàng trai vui vẻ, đôi khi có chút bông đùa nghịch ngợm nhưng cũng rất hiểu chuyện. Nếu bạn tỏ ra không thích những trò đùa của Taehyung, em ấy sẽ dừng lại ngay.

Geum-jae đã tìm được một cô bé khác để làm việc cả ngày tại cửa hàng tiện lợi. Còn Yoongi thì tìm được việc làm shipper cho một cửa hàng thức ăn nhanh sau giờ học ở trường, có lẽ ưu điểm đúng giờ và khá có thiên phú trong việc tìm đường đã giúp cậu thích nghi với công việc này nhanh chóng.

Công việc bận rộn cùng với việc phải chen chúc trong các đường lớn ngõ nhỏ ở Seoul đến tận 9-10 giờ tối này giúp Yoongi có được một khoản tiền kha khá để tự lo phí sinh hoạt cho bản thân, và quan trọng nhất là giữ cho tâm trí cậu không bị lấp đầy bởi hình ảnh của Taehyung.

Thời gian này, K.S.J đang tập trung tập luyện cho giải thi nhảy ở Singapore sắp tới nên cũng không biểu diễn đều đặn được như trước. Nhờ đó mà Yoongi cũng đỡ phải viện lí do để từ chối Namjoon đến xem nhóm biểu diễn vào thứ 7 mỗi tuần.

Một khi đã quyết định chấm dứt hoàn toàn với Taehyung thì Yoongi cũng đã xác định việc không thể theo K.S.J nữa. Dù chẳng phải dạng quá thủy chung với một nhóm nào đó, nhưng việc từ bỏ nhóm mà cậu vẫn còn đang rất yêu thích thực sự là một việc khó khăn với Yoongi.

Và tất nhiên khi thấy Yoongi bắt đầu tỏ ra thờ ơ với các hoạt động của K.S.J, thậm chí còn bỏ follow trang của nhóm thì Namjoon lại bắt đầu được dịp mỉa mai cậu bạn thân.

- Tớ đã nói để xem cậu cuồng K.S.J được mấy bữa rồi mà. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Sao? Lại thích nhóm nào mới rồi đúng không?

Namjoon bĩu môi chê trách Yoongi khi cả hai đang ngồi ăn tại một quán ăn trưa ở gần trường. Đây là một tiệm cơm rất sạch sẽ nằm trong góc ngã tư của con đường cuối phố, đồ ăn không những ngon tuyệt lại rất rẻ, nên là nơi mà Yoongi và Taehyung rất hay ghé qua.

Cả hai thường ghé quán ăn trưa sau giờ học, để rồi sau đó Namjoon sẽ đến lớp saxophone hoặc lớp nhiếp ảnh, còn Yoongi lại tất bật đi giao hàng trên con xe cũ mèn của mình.

- Làm gì có. Tại tớ bận quá thôi. Ngày nào cũng làm sấp mặt đến tối mịt thì thời gian đâu đi đu nhóm nào nữa. - Yoongi tùy tiện viện cớ giải thích, tiện tay gắp một miếng trứng chiên vào miệng.

- Thôi đi. Nói như thể hồi trước cậu không đi làm thêm ấy. Vẫn đu như thường đấy thôi.

Yoongi vẫn cắm cúi húp canh kim chi, cố gắng tỏ vẻ phớt lờ những gì Namjoon nói.

- Mà dạo này cậu nghỉ làm ở cửa hàng rồi thì có hay gặp Seulgi nữa không vậy?

Yoongi suýt chút sặc nước canh khi nghe Namjoon nhắc đến tên của người kia.

- Không. Em ấy còn bận đi tập mà. Bọn tớ cũng không phải thân thiết gì lắm đâu, Joonie.

- Vậy à? Vậy mà tớ còn nghĩ cậu gặp Seulgi nhiều đến phát chán rồi nên mới không thèm coi K.S.J nhảy nữa chứ. Hai người thân thiết đến độ tớ còn nghĩ là có gian tình gì cơ.

Những lời của Namjoon làm Yoongi im lặng mất một lúc lâu mới nói nhỏ.

- Đừng đoán mò nữa. Đã lâu lắm rồi bọn tớ không có gặp nhau.

Namjoon chậc lưỡi định nói gì đó thì nhận ra canh rong biển mình gọi vẫn chưa được đem ra.

- Sao canh của tớ vẫn chưa có nhỉ?

- Có lẽ họ quên đó. Hay cậu ra hỏi lại xem.

Hôm nay Namjoon và Yoongi đến quán hơi trễ, gần một giờ trưa và quán đã vơi khách rất nhiều. Chỉ còn vài khách ngồi ở phía ngoài nên nói chủ quán quên thì cũng hơi miễn cưỡng đi.

「Fanboy」TaegiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ