27

631 73 8
                                    

 Yoongi ngồi một lúc lâu trong nhà tắm, cho đến khi sự kích động ban nãy dịu lại và những giọt nước mắt khô ráo hoàn toàn. Cậu muốn để bản thân bình tĩnh thực sự và nhận thức rõ ràng những gì mình muốn.

Mặc lại quần áo rồi ra khỏi phòng tắm, Yoongi biết mình cần làm gì ngay lúc này, như một cách để thú tội, để chấp nhận một phần con người thật sự của mình. Rằng cậu yêu Kim Taehyung, không thể buông bỏ, cũng không bao giờ muốn từ bỏ nữa.

Nếu chần chừ để đến ngày mai, Yoongi sẽ lại tỉnh dậy với suy nghĩ hèn nhát rằng phải chối bỏ thứ tình cảm này, sẽ lại trốn tránh không dám lựa chọn. Cậu không muốn mình sống hèn nhát như vậy nữa. Đã đến lúc phải mặc áo giáp lên và chiến đấu cho tình yêu của chính mình rồi.

Cố gắng bình tĩnh cầm điện thoại gọi cho mẹ, Yoongi vẫn không ngăn nổi cơ thể bất giác run rẩy một chút.

- Sao thế, Yoonie? Mới gọi cho mẹ lúc chiều xong giờ đã nhớ mẹ rồi à?

Giọng mẹ vang lên qua điện thoại vẫn dịu dàng như vậy, khiến Yoongi không biết phải bắt đầu thế nào.

-...

- Có chuyện gì thế Yoongi à?

- Mẹ ơi.

- Ừ mẹ đang nghe đây, Yoonie.

- Con đã lỡ làm một chuyện rất xấu xa rồi mẹ ơi.

-...

- Con đã làm tổn thương một người, làm người ta rất đau lòng, rất khổ sở. Trong khi người ta lại yêu con rất nhiều, rất chân thành. Con thật đúng là một đứa tệ hại phải không mẹ?

- Là vì con không yêu người ta sao?

- Có, con cũng yêu người đó. Nhưng mà bọn con...

Yoongi ngừng lại một chút rồi cũng quyết định nói ra.

- Bọn con chẳng thể bên nhau được. Bọn con không thể kết hôn, cũng không thể sinh ra những đứa con xinh xắn cho ba mẹ và ông bà, cũng không thể khiến ba mẹ tự hào với mọi người xung quanh.

-...

- Mẹ ơi. Con xin lỗi. Con xin lỗi nhưng bây giờ con nhận ra rằng con không thể sống thiếu người đó được, con không muốn ở bên bất cứ ai nếu không phải người đó.

- Là một chàng trai sao?

Câu hỏi đơn giản của mẹ lại như một khối vô hình chẹn lấy cổ họng Yoongi, nước mắt chưa gì đã trực trào quay trở lại khiến cậu phải cố mãi mới khiến bản thân có can đảm xác nhận.

- Vâng ạ...Nhưng xin mẹ đừng ghét con. Mẹ ơi... Con không biết phải làm sao bây giờ. Con không muốn làm ba mẹ thất vọng nên đã chia tay người đó, nhưng cuối cùng dù cố gắng vô cùng con vẫn không thể nào quên được. Thời gian phải rời xa người đó, con như đánh mất một phần linh hồn mình vậy, đau đớn và mệt mỏi lắm mẹ ơi. Cho nên... Con chỉ có thể xin mẹ tha thứ cho con. Bởi con không muốn phải sống như vậy thêm một giây phút nào nữa.

- Đồ ngốc này. Cái gì mà xin tha thứ chứ?

Mẹ Yoongi dừng lại một chút, như để chờ Yoongi bình tĩnh lại mới nói tiếp.

「Fanboy」TaegiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ