Taehyung có đọc ở đâu đó về bí ẩn của trò cầu cơ, rằng những thứ mà người ta gọi là câu trả lời của những hồn ma, thực chất chỉ là do trong thâm tâm của mỗi người đều đã linh cảm được câu trả lời từ trước. Những linh cảm đó đều được não bộ căn cứ vào những việc diễn ra trong cuộc sống mà vô thức xây dựng thành, nên có kết quả rất gần với những gì những gì sắp diễn ra.
Taehyung luôn tin vào linh cảm của mình. Nhưng lần này cậu lại mong rằng linh cảm tồi tệ về chuyến đi này của mình sẽ sai.
Đứng tựa lưng vào hàng rào bằng đá kiểu cũ còn chưa cao đến vai mình, Taehyung chốc chốc lại ngoái đầu về phía cổng nhà Yoongi. Phía trên đầu là tán cây ngân hạnh đã hơn trăm tuổi đang chuyển mình vào thu, những phiến lá vàng rơi nhè nhẹ theo gió đung đưa trước mắt cậu.
Bắt xe đến nhà Yoongi từ sớm nhưng Taehyung cứ loay hoay mãi không biết có nên gọi anh ra không, cuối cùng vẫn là quyết định chỉ đứng chờ ở ngoài, cậu không muốn làm trái ý anh, càng không muốn hối thúc anh chút nào.
Phải đến hơn một giờ sau, Yoongi mới xuất hiện, nhưng không hề mang theo túi hành lý nào mà chỉ đi tay không, quần áo có chút tùy tiện không giống với một người chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Chỉ mới mấy ngày không gặp nhưng nhìn anh đã gầy hẳn đi một vòng, gương mặt không quá tiều tụy nhưng gò má phúng phính bình thường nhỏ hẳn lại khiến Taehyung không nhịn được xót xa trong lòng.
Ngày về Yoongi cuống đến chẳng kịp mang theo gì nên có lẽ cũng không có gì nhiều để cầm đi. Taehyung tự nhủ vậy rồi hơi đứng thẳng người dậy vì căng thẳng, cậu thấy Yoongi hơi dừng bước lại chăm chú nhìn về phía mình.
~~~
Thoáng thấy bóng dáng cao lớn của Taehyung đang tựa vào bờ tường dưới gốc cây ngân hạnh, Yoongi có hơi ngẩn người. Em ấy đứng đó, đầu hơi cúi xuống nhìn những chiếc lá vàng ươm rụng khắp mặt đất, gương mặt thanh thoát đến mê hoặc lòng người, chỉ đơn giản mặc một chiếc áo khoác da màu đen cũng đủ tỏa ra khí chất đầy nam tính.
Chân Yoongi gần như khựng lại vì muốn nhìn ngắm dáng hình đẹp đẽ ấy thêm chút nữa. Có chút cảm thấy không thực mà tự hỏi mình đã may mắn thế nào mà lại được một chàng trai như vậy yêu thương chứ.
Trong lòng vẫn là cảm giác xao xuyến và ngưỡng mộ y như lần đầu thấy em ấy đang mồ hôi nhễ nhại mà tập trung nhảy ở đường phố Hongdae, nhưng bây giờ lại có thêm cảm giác đau lòng không thể diễn tả nỗi. Em ấy đã đứng chờ từ bao giờ rồi chứ? Trời sáng nay rất lạnh, nếu bị ốm thì phải làm sao?
- Sao em không kêu anh? Đứng chờ lâu như vậy?
Giọng Yoongi đầy lo lắng làm Taehyung có chút vui mừng trong lòng. Hãy nói với cậu là anh ấy sẽ đối xử bình thường lại với cậu như trước đây đi, rằng những linh cảm của cậu là sai đi.
- Không lâu. Em mới tới thôi. – Taehyung không giấu nổi nụ cười tươi như hoa mà nói.
- Mặt đã tái hết thế này còn nói là mới đến. Sao phải như vậy chứ?- Em không sao. Thật đấy. - Taehyung cúi người lại gần Yoongi thì thầm rồi vuốt nhẹ lên mái tóc anh, gỡ đi phiến lá ngân hạnh mới chốc lát đã vương vấn rơi trên mái tóc anh. – Anh ổn chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
「Fanboy」Taegi
RomanceCậu fanboy Min Yoongi vô tình tặng nhầm quà cho thần tượng của mình? Sau đó lại tình cờ gặp nhau tại nơi Yoongi làm thêm và phát triển một mối quan hệ đặc biệt? Là định mệnh của nhau? Original author @. mustbeu_ Bìa truyện edit by Chae