Chớp mắt đã hết một năm học, hiện tại đã quá nửa kì nghỉ hè, nhanh thật đấy. Từ ngày chuyển đến Shibuya, ngày nào tôi cũng bận rộn, không học thì cũng là chăm sóc Manjirou, thành thử cảm giác thời gian trôi qua nhanh thật.
Bỏ một miếng dưa hấu mát lạnh vào miệng, tôi lại tiếp tục suy nghĩ. Bây giờ bản thân đã học xong năm cuối cấp 2, cũng không thể cứ mãi lông bông thế này được. Có lẽ tôi phải tìm một công việc để làm thêm thôi, dù như vậy sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến sinh hoạt cá nhân, nhưng cũng đã đến lúc phải nghĩ đến chuyện này rồi.
Hết kì nghỉ hè này là tôi lên cấp 3 rồi, sau đấy lại đến đại học, còn phải đối mặt với vô số kì thi nữa. Có rất nhiều việc phải lo, nhưng tôi chẳng biết phải sắp xếp thế nào. Tính ra thì cũng chẳng còn nhiều thời gian đâu.
"Còn bao nhiêu ngày nữa nhỉ?"
Tôi tiến tới tờ lịch được treo trên tường, lật qua lật lại một hồi, miệng lẩm bẩm tính toán thời gian còn lại từ giờ đến ngày tựu trường. Chợt, tôi chú ý đến dòng chữ "13/8" nổi được đánh dấu đỏ chói từ bao giờ.
Khóe môi run run, tôi dụi mắt mấy lần, cố gắng nhìn thật kĩ để xác nhận lại. Đúng thật rồi! Hôm nay là ngày 13 tháng 8, vậy mà tôi lại chẳng nhớ gì cả chứ!
"Chết rồi, phải làm sao đây..."
Tôi ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lên miệng cắn cắn trong vô thức. Có lẽ do sống ở đây quá lâu nên đã không còn coi nó là một câu chuyện mà là cuộc sống thực của mình. Mọi thứ quá bình yên, còn tôi lại cứ vô lo vô nghĩ, đến mức quên cả những mốc thời gian quan trọng như hôm nay - ngày anh Shinichirou mất. Dù bây giờ anh ấy có đang cười cười nói nói vui vẻ ở nhà Sano đi chăng nữa, thì chỉ sau tối nay thôi, anh sẽ không còn cơ hội nào để làm lại việc ấy. Trời luôn lặng gió trước cơn bão, làm cho người ta buông lỏng cảnh giác, và tôi đã không để ý đến điều đó.
Không được! Tôi đã hứa rồi, tôi sẽ bảo vệ Shinichirou, sẽ bảo vệ cả thằng nhóc kia khỏi đau thương mất mát nữa!
Nhưng... bằng cách nào?
Suy nghĩ của tôi dần đi vào ngõ cụt, mọi ngả đường đều dẫn tới đường Trường Chinh, BẾ TẮC.
Khổ quá, lâu lắm rồi có dùng não đâu.
"Aisss, sao mình không nhớ ra sớm hơn nhỉ!?"
Tôi khó chịu vò đầu. Nếu nhớ ra sớm hơn, có lẽ tôi đã đưa Baji hoặc Kazutora đến tiệm xe của anh Shin để rào trước với bọn nó rồi. Nhưng khổ nỗi nước đến chân rồi vẫn còn thản nhiên ăn bánh uống trà, thành thử bây giờ ngập cả đầu rồi mới chạy thì không kịp.
"Nhưng mà hiện tại mới 2 giờ chiều, kéo hai thằng nhóc kia đi vẫn kịp chứ nhỉ..."
"Kitsume, cậu làm gì lâu vậy? Đi học thôi!"
"Chờ tớ một chút!"
Tôi nói vọng ra ngoài với Akane - cô bạn cùng lớp của mình. Chúng tôi trùng hợp thế nào lại học chung cả lớp học thêm, thế nên lâu lâu tôi sẽ đến nhà Akane để gọi cô ấy đi học và ngược lại, cô ấy cũng vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tokyo Revengers] Nuôi Tốn Cơm
Fanfiction"Em dùng nước hoa hãng gì mà cả người toả ra toàn mùi nghiệp chướng thế em?" _______________________ Bộ này viết theo style khá giống bộ "Còng lưng ra chăm giờ hai đứa làm bất lương" của bạn Mướp, nhưng đa số nội dung là do mình tự nghĩ ra. Sẽ có mộ...