chap 2

424 7 2
                                    

căn phòng thoảng mùi nắng đông của cô cùng hương americano đăng đắng anh toả nhẹ trên áo. tổ hợp hoàn hảo cho một buổi sớm mai có đôi tình nhân vừa yêu lại lần nữa.

ngày trước vì sĩ diện mà khi vừa chuyển nhà tới anh đã rạch ròi hai phòng riêng biệt, nhưng giờ anh còn chủ động ôm cô từ tối qua đến sáng mà không hề duy chuyển chỉ với mong muốn cô được yên giấc.

- em dậy rồi sao, ngủ thêm chút nữa đi - anh mắt nhắm mắt mở nằm xoa lưng cô như hồi tối.

đêm qua quả thật là đêm rất dài đối với tuấn. anh cứ thức trắng mà xoa xoa lưng cho hằng dễ ngủ.

cô lúc đầu còn nói dùng thuốc cho đỡ cực anh, nhưng anh nhất quyết không cho, cứ dành cả đêm vậy mà dỗ cô vào giấc.

đến giờ lúc cô dậy thì anh chỉ mới ngủ được chưa đến một tiếng.

- anh mới là người nên ngủ, hôm qua anh để em uống thuốc như mọi khi thì giờ đâu đến nỗi này - cô nói xong đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt mơ màng của anh.

- uống thuốc đó nhiều không tốt đâu... với lại anh nhọc chút mà đêm em ngủ ngon, vậy là anh vui rồi -

anh ôm cô lại gần hơn, hôn một cái vào trán rồi ngủ lúc nào chẳng hay.

cô bật cười, lắc đầu bất lực trước chàng trai kế bên.

- anh dễ thương quá rồi đó - cô thì thầm.

hôm nay trùng hợp thay tuấn và hằng đều rảnh rỗi, nên cô cũng không muốn đánh thức anh dậy, chỉ muốn ở bên anh người yêu này đến hết ngày.
———
tuấn giãn cơ sau giấc ngủ bên nàng thơ của mình.

- mấy giờ rồi vợ ơi - anh vô thức hỏi bằng chính cách gọi cô mà mình mong muốn nhất.

- 11 giờ rồi - cô dịu dàng trả lời.

bỗng anh chợt nhớ ra điều gì đó, đang mê ngủ cũng phải bừng tỉnh.

- ấy chết, anh xin lỗi, anh không nên gọi em như thế - tuấn bật dậy với gương đầy hối lỗi nhìn về phía cô.

anh nghĩ vừa bên nhau chưa lâu mà lại có cãi vả thì không hay.

- không sao, dù gì sau này em chả là vợ anh - cô mỉm cười rồi vừa nói vừa vén tóc anh lên cho gọn gàng.

- em cho anh gọi vậy thật sao -

ánh mắt sáng rỡ của anh càng khiến cô thương yêu người đàn ông này. chân thành đến mức chẳng thể giấu vào nơi nào được.

- đương nhiên, em không giống ngày xưa nữa đâu -

- vậy vợ yêu của anh đói chưa, xuống bếp đợi anh nấu nào -

- haha được rồi, vợ yêu của anh xuống liền đây, nhưng trước tiên phải đi đánh răng đã -

anh và cô cùng đi vào nhà vệ sinh. đứng cạnh nhau, nhìn trước gương mà cười tươi.

từng lời nói đến cử chỉ của hai người đều như cặp vợ chồng mới cưới, nhiệt huyết và đầy tình cảm.
———
anh đeo tạp dề hình con gấu ngày trước cô tặng anh. tuy dạo này không dùng nhiều nữa nhưng nhìn đều rất mới, không hề đóng bụi.

tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ