chap 14

236 10 1
                                    

công ty tuấn họp đã hơn ba mươi phút đồng hồ, đưa ra và duyệt những phương án tốt nhất cho các project sắp tới; dạo này ai cũng phải làm việc hết công suất, chỉ mong cho mọi điều thuận lợi.

bước ra khỏi phòng kết thúc bằng nhiều tiếng thở dài cộng lại, vì vô vàng điều phải nghĩ, kể cả tuấn.

vietvision chưa từng áp lực như thế, sau từng kinh nghiệm trải qua, họ càng phải cố gắng nhiều hơn.
———
anh lái xe trên tuyến đường về nhà cũ, chợt suy nghĩ loé lên trong đầu khiến anh đổi hướng.

- có vẻ mình cần hằng sớm hơn thời gian quy định rồi -

tuấn tới ngắm với sự "mong manh" và nhớ thương được đem theo. anh định chỉ cần tới nhìn cô từ xa trong hậu trường, nhìn cô diễn, xong sẽ lại về nhà đợi người thương.

có lẽ đó là một cách yêu nhau của cả hai. đôi lúc muốn ngắm ai đó để nạp năng lượng cho chính mình, mà vẫn giả như chưa từng làm vậy.

không có lý thuyết nào giải thích được chuyện trên, nhưng trong trường hợp của tuấn, nôm na nói rằng vì người phụ nữ của anh mạnh mẽ như anh, cô ấy luôn muốn tự mình làm mọi chuyện, cũng không muốn tỏ ra quá yếu đuối, chỉ căn chỉnh vừa đủ nũng nịu dành riêng cho người cần thấy.

tuấn vì cô như thế nên cũng trở nên vững chắc hơn, chẳng hở chút là tỏ ra lo lắng cho cô được.

chính anh đều biết trong hậu trường trước khi diễn cô vất vả như nào, biết hằng càng không muốn vì vậy mà làm anh để tâm, nên lẳng lặng vẫn là tốt nhất.
———
tuấn may mắn nhờ được người quen dẫn vào, càng đi vô trong, tiếng xuýt xoa của cô lại rõ ràng hơn.

thấy hằng mặc bộ trang phục đồ sộ, ngồi trên chiếc ghế không lưng tựa. anh lẫn vào các bạn nhân viên ở xung quanh cô, thầm mong yêu thương của mình cố thêm chút nữa.

cuối cùng anh vẫn phá vỡ kế hoạch ban đầu mà đi tới, quỳ hẳn gối xuống để dễ nói chuyện với cô.

- sao anh ở đây - hằng có chút bất ngờ.

- anh ở đây vì anh lo -

- em đã nói bao lần rồi, là không cần rồi mà, em vẫn ổn -

anh cười vì biết thế nào cô cũng sẽ nói thế.

- anh biết em sẽ ổn, anh chỉ đến để xác nhận thôi. anh lo vì sợ phán đoán mình không chính xác - tuấn vừa nói vừa xoa nhẹ bàn tay hằng.

bỗng anh hỏi một bạn staff đứng kế mình.

- chừng nào hằng diễn vậy em -

- dạ khoảng ba mươi phút nữa ạ -

không nghĩ thời gian cô bị giữ trong bộ đồ này lại lâu như thế.

- em gắng chút nhé, thương em quá -

từ nãy giờ dù đau thế nào hằng vẫn chưa bao giờ khóc. vậy mà đến khi anh nói lời an ủi, mới có một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ