chap 28

181 7 6
                                    

- em lớn rồi mà toàn thích chơi "trốn tìm" với anh thôi. -

mỗi lần hằng buồn, hằng lại đôi lúc muốn tìm anh thật nhanh để chia sẻ, nhưng cũng đôi lúc cô tự tránh mặt tuấn để giữ nỗi niềm ấy cho riêng mình.

nhiều lúc cô kiên định đợi bản thân thật "an" rồi mới chịu gặp anh. một hai trốn tránh anh chú hay lo nghĩ, dù gần như lúc nào cũng bị tìm thấy.

muốn anh ôm vào lòng, muốn anh thủ thỉ hát những bài ca mình thích bên tai đến vậy, nhưng nếu chân đã dừng trước cửa, cô cũng chẳng thể bước tới.

hà anh tuấn có hai sự lựa chọn. hoặc là làm quen với tính khí thất thường bên trong thanh hằng hoặc là để thanh hằng từ từ bị công việc và nỗi mạnh mẽ kéo đi mất.

cô có thể bắt đầu cuộc "trốn tìm" không một lời, và cũng có thể xông thẳng vào nhà rồi kéo anh người yêu còn đeo tạp dề dính đầy bột mì ra để tựa lên vai thở than trao gửi hết cho chàng trai xử lý.

- ngày xưa anh còn suýt báo công an vì em biến mất lâu như thế đấy.. -
———
cũng gần tới tết rồi, vì vậy mà công việc cô nhiều hẳn, anh cũng dần bận rộn hơn. dù chẳng biết có muốn "tránh mặt" thật không, nhưng cả hai trở nên ít gặp nhau dần.

biết nói sao nhỉ, anh từng viết một nhật ký chờ tết. tuấn miệt mài ghi từng chữ đầu tiên vào hơn mười mấy ngày trước khi "tuần tết" thật sự tới.
———
mười lăm tháng chạp.

có vẻ em bận nhiều việc lắm. mà anh cũng chưa hoàn thành xong kịp deadline đáng lẽ phải xong trong tối nay. hôm nay ta không gặp nhau, nên càng không có gì mới mẻ.

mười sáu tháng chạp.

anh vô tình đổ cà phê vào trang nhật ký này, và anh đã tức giận. chắc là vì không nhìn thấy em trong tầm mắt. công ty anh còn sáng đèn, em yên tâm ngủ nhé.

mười bảy tháng chạp.

em gọi cho anh, anh kể với em nhiều điều, em cũng vậy. chưa cần vượt quá mức 5 phút cuộc gọi thì anh phải đi họp chương trình mất. nhưng ít ra, vì thanh hằng của anh đáng yêu vô cùng, nên anh không còn "khó ở", "khó tính" nữa.

mười tám tháng chạp.

em còn bận lắm, anh về nhà rồi nhưng chỉ thấy chảo bò xào cùng một ít cơm nóng đang ở chế độ giữ ấm.

mười chín tháng chạp tuấn quên, không viết.

hai mươi tháng chạp.
———
hôm nay đã là hai mươi tháng chạp. trời không mưa cũng không buồn nắng. một ngày chẳng có gì đặc biệt để chuẩn bị bắt đầu một năm mới dần qua.

tuấn chợt thức dậy ở công ty. mọi thứ đều trở nên mờ nhạt kể cả khi anh đeo kính vào. hẳn đã có một đêm ngắn mệt nhoài chợt ngủ quên.

- chín giờ sáng rồi à -

anh vội nhìn tối qua mình đang dở dang chuyện gì, ra là còn vài bảng kế hoạch chưa được duyệt. tuấn lại vùi đầu vào đọc.

- dự kiến hằng phải làm qua cả tết, chà, tình hình này có vẻ không ổn đâu - anh lắc đầu.

còn đang bận rộn như vậy mà đến một chữ nhắc đến bản thân anh cũng không thấy.

tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ