chap 34

162 9 0
                                    

ngày suýt tết.

hôm nay suýt soát tết rồi. lỡ dở hẹn năm mới nhưng vẫn luyến tiếc chút ngày cũ, chẳng còn ai ngoài hai mươi chín tết.

hôm nay cành hoa đào chợt thêm tươi tắn, chậu mai cả hai cùng vun đắp cũng toang nở rồi. có lẽ là muốn nhắc rằng tết đã thật gần. cả những ly cà phê ngày nào cũng đều đặn được đặt cạnh bên khung cửa sổ chờ xuân tới.

lúc thì bỏ thêm đá vì ngày sài gòn quá hanh hao, nhưng cũng có khi đủ hai làn khói nóng do gió heo may thổi tít từ mùa thu thổi về. sài gòn vốn chỉ có mưa, nắng. có thay đổi chăng là từ tứ xứ đưa tới góp vui cùng.

đôi vợ chồng cùng ngồi ngắm phố phường ngoài kia, cảm nhận kì nghỉ hơi dài xa xỉ này.

hằng lâu lâu lại nhìn qua tuấn mà cười khúc khích. anh chỉ chăm chú nhìn thẳng, kế bên mình đang nghịch ngợm điều gì cũng chưa biết.

so sánh thì nhìn cô gái còn trẻ con hơn cả chàng trai suốt ngày bị ghẹo là "thiếu nhi sống lâu năm" hay "mầm non lớn".

chẳng hiểu vì sao tuấn lại nghĩ nếu nhìn qua người đang hồn nhiên như thế thì người ta sẽ ngại mà không làm trò nữa. nên sau một thời gian ngắm đường phố thật sự, anh di chuyển tầm mắt một chút.

ở ngay nơi mặt trời đứng bóng.

vờ như đang ngắm ánh vàng từ phía đông rọi về, ra là nhìn một mặt trăng xinh ngay giữa ban ngày bước ra.

nhưng chưa được bao lâu thì người ta nói.

- anh còn không thèm nhìn em một cái.. -

bây giờ, tuấn mới tự tin quay đầu hẳn sang.

- đâu, anh vẫn đang xem bé làm gì này -

- ai bé của ông -

- vừa mới nũng nịu với anh một tí đây thôi mà xem kìa -

nghe vậy, mặt trăng xinh của anh càng nhất quyết phải đanh đá đến cùng. chỉ có một mặt trăng cũng như chỉ có một người yêu duy nhất, mà cũng không chịu ngắm, còn "trả treo" lại.

- sao, em thì sao hả -

- xem em đáng yêu chưa kìa -
———
cả căn nhà mỗi hai loài hoa mai, đào là vớt vát lại chút không khí tết.

hai người không ai có gì gọi là kinh nghiệm về trang trí nhà, nhất là ngay dịp mình ít ở lại hơn cả.

tuấn chẳng thể treo lên những quả nhựa của mùa giáng sinh và hằng ngoài nấu món tết ngon ra thì chỉ còn có thể mặc các bộ áo dài khiến ai cũng phải xao xuyến thôi.

đều là người làm việc hằng ngày với nghệ thuật, nhưng mấy điều này có lẽ vẫn quá khó.

bỏ qua việc trang trí nhọc nhằn kia, đôi trẻ ngồi lại xem hết bản tin tết sao mà thấy nôn nao trong lòng quá đỗi. cả hai cùng nhau cập nhật tin tức mà không lỡ một phút nào.

- thì ra tết mọi người "kiên nhẫn" đến vậy ha -

khoảng sắp đón năm mới sang, cô và anh nghe được đầy đủ lời dẫn vào đã là một kì tích, giờ còn nghe đủ đến khi chị dẫn tin tạm biệt.

tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ