chap 7

315 10 8
                                    

ngày trôi qua, thoáng cái đã đến lúc anh kết thúc buổi công tác.

áo sơ mi đơn giản cùng đóa hoa xinh xắn được anh cầm nâng niu bên cạnh, kèm theo là vài ngón tay quơ loạng choạng đầy lo lắng. một anh tuấn chống chọi bao nhiêu khó khăn của đời nhưng lại bồn chồn khi gặp nàng thơ mình yêu.

- tự nhiên mình lại như thế này nhỉ, chắc ai yêu cũng thế - anh tự bao biện cho bản thân.

anh bấm chuông nhà, dù có chìa khoá cửa, nhưng để tạo bất ngờ cho người yêu thì không thể cứ hiên ngang đi vào như vậy được.

- sao chưa mở ta -

anh ấn thêm lần hai.

cô nhìn ra chiếc gương tròn nhỏ, là khuôn mặt quen thuộc ấy, liền vội vàng mở cửa.

vừa thấy tuấn, hằng đã ôm chầm lấy khiến anh hơi ngã về sau chút.

- nào nào ôm anh chặt thế - anh cười rồi khẽ vỗ lưng cô. tuấn làm vậy không phải là anh muốn cô buông mình ra, mà là muốn an ủi cô vì đã phải xa nhau lâu đến thế.

- em nhớ anh lắm -

- nên anh đã về rồi đây này, thương em. mà em mau nhận hoa của anh nào, kẻo héo mất, chỉ có ánh nắng từ nụ cười em mới giúp chúng tươi lại thôi -

tuấn hôn vào má hằng, làm cô cười tít mắt.

- càng ngày miệng càng ngọt ngào rồi -

- và đặc biệt những lời đường mật này chỉ dành cho duy nhất mình em -

anh say đắm nhìn cô, như thể cả thiên hà đang ở trước mặt.

- xem có ai đang mê nhìn người yêu đến không chớp mắt luôn kìa -

- những bông hoa em giữ trên tay đang ghen tị vì gặp phải người đẹp hơn chúng đấy, em có biết không -

- chọc em hoài - hằng đánh nhẹ vào người anh.

anh cũng chỉ biết cười trước sự dễ thương ấy thôi.

bỗng anh kéo cô lại gần hơn, rồi đặt cằm mình lên vai cô thở dài. mắt anh nhắm lại một chút như muốn ngủ luôn trên đôi vai nhỏ ấy vậy.

- đi về đây mệt lắm sao - hằng xoa đầu tuấn.

- siêu mệt nữa là đằng khác, anh chỉ muốn tựa vào em mà thôi, "đại ca" xinh đẹp cho anh nạp năng lượng chút nhé -

cô biết anh rất mệt sau những ngày tháng trước đó, nhưng cách anh cười hiền với cô dẫu có thế nào, càng khiến cô muốn ôm anh chặt hơn.

"anh cố gắng nhiều rồi" hằng nghĩ thầm.

- vào nhà nha, nhìn anh buồn ngủ lắm rồi kìa -

- mình đứng đây chút đi, không ai ra ngoài giờ này đâu, cho anh ôm em -

quả thật cả hành lang chẳng còn ai, nhưng trong nhà vẫn ấm áp hơn ở ngoài chứ nhỉ.

tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ