chap 10

274 12 2
                                    

trời chưa kịp sáng thì hơi ấm bên tuấn đã vơi đi mất.

trong lúc mê ngủ, anh nghe thoảng giọng nói quen thuộc.

- thiệt tình, để như vậy từ tối qua đến giờ đó hả trời -

tiếp theo là sự thoải mái dưới chân tối qua còn trướng đau của mình.

tuấn hé mắt nhìn xem chuyện gì thật sự xảy ra. đúng là có tác động từ một người. hằng mặc bộ menswear có phần cứng rắn, nghiêm túc đang dịu dàng bóp chân cho anh.

"thôi không được, nếu mình nhìn hằng nữa, thì chắc mình sẽ không nỡ để hằng đi làm mất"

anh vờ nhắm mắt, rồi dần chìm vào giấc.
———
sau mười phút chăm chỉ, liền sắp tới giờ làm. cô vội ghi một tờ note nhỏ dặn dò anh bao điều, để viên thuốc cùng ly nước kế bên, rồi đặt nụ hôn nhẹ lên môi chàng trai họ hà đang nằm trên giường.

- em đi làm nha, yêu anh -

vừa dứt lời cô bỗng thấy miệng tuấn cong lên chút.

"được người đẹp hôn nên sướng quá chứ gì"

cô nhìn anh một lần nữa, rồi mới yên tâm bước đi. chẳng biết vì lý do gì, chắc cô cũng luyến tiếc khi để anh vừa mới sáng đã phải một mình.
———
- mừng em về nhà - tuấn bỏ tờ báo đọc dở lên bàn, vội chạy tới ôm hằng đang đứng ngoài cửa.

- hôm nay em được về sớm nhỉ, anh tưởng đến khuya mới xong -

- sáng nay em lên chỉ chốt kịch bản với bên ekip phim, còn lịch chụp ảnh dời qua ngày mai rồi, nên từ giờ đến tối em trống hết - cô gần như tựa cả người vào anh.

- em ăn gì chưa, cần anh làm gì cho không - tay anh không ngừng xoa lưng cho cô gái của mình.

từ khoảng cách gần như vậy anh đều cảm nhận được hơi nóng từ người cô tỏa ra. đưa thử tay lên trán cô,...

"nhiệt độ tăng cao hơn bình thường, báo động đỏ!" trong đầu thì hoảng loạn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ điềm đạm, chu toàn mọi thứ.

- em sốt rồi, vào phòng thay đồ đi nhé, anh lấy khăn rồi quay lại ngay -

hằng dạo này yếu hơn bình thường, dễ bệnh, dễ cảm, nhưng ít khi để điều đó ảnh hưởng đến công việc.

cô luôn nghĩ, cố chút nữa, rồi về nhà anh chăm. nên mọi lần anh trở thành "bác sĩ" đều rất vất vả.
———
tuấn thay khăn, vỗ về hằng liên tục. mỗi khi cơn đau đầu ập tới, anh lại xoa tay cho cô đang mè nheo trên giường.

- do em làm việc nhiều với hay phơi nắng nên bệnh chút thôi, không sao cả, không sao -

- em không muốn nghỉ làm ngày mai đâuu huhu -

- em sẽ được đi làm mà, giờ ăn kẹo ha -

anh bóc kẹo ra từ "quỹ đen" của mình. bỏ vào lòng bàn tay đưa ra trước mặt cô, giống như để em bé tập cầm nắm tự chủ.

cô muốn cái gì cũng phải tự làm, đến việc lấy kẹo từ tay anh. chỉ khi chẳng thể nào được nữa thì mới để người ta làm giúp.

- trưa nắng mà em đi ra ngoài nhiều dễ bệnh lắm đấy, lần sau phải cẩn thận hơn nghe chưa -

- anh toàn trách em -

tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ