chap 12

230 15 0
                                    

cả hai chưa từng tạo cho nhau những thói quen từ khi quay lại.

yêu "lần hai", anh chưa từng đưa đón cô liên tiếp nhiều ngày, anh chưa từng quá ngọt ngào hay hẹn hò như quán tính, càng chưa từng nhắn tin hỏi thăm khi cả hai xa nhau chỉ vài giờ.

vì những hành động quan tâm có phần quá mức như thời mới yêu kia sẽ vô tình thành thói quen hữu hình.

tuấn và hằng từng tạo thật nhiều sự thân thuộc khó bỏ, để rồi sau này khi rẽ hai lối không chung, chỉ còn sự tiếc nuối lấp đầy những khoảng không trống rỗng.

anh không thể đi coi phim cùng ai khác, và cô cũng chỉ tự ăn bắp do mình đưa trong một thời gian dài; khi cả hai đã chia tay.

từ sự thường trực đó, quyết định chấp nhận bỏ đi ràng buộc về định nghĩa yêu thương. dù yêu "ít lại", nhà vẫn đủ đầy hạnh phúc cần có.

cả hai không phải thiếu tin tưởng, càng không nhanh bỏ chóng chán, chỉ là vẫn còn cả quãng đường thật dài ở tương lai, gánh vác hai tiếng "thói quen" có vẻ chẳng dễ chút nào.

anh muốn hằng vẫn an giấc khi không có sự hiện diện của anh bên cạnh, cô muốn tuấn vẫn tự biết chăm lo cho bản thân dẫu một mình.

lòng cả hai liệu sẽ chơ vơ thế nào nếu người thương chỉ còn là người thương đã cũ cùng nếp sống mãi hằn trong tâm trí... thà rằng không có quá nhiều sự ân cần nào ngay từ đầu, đôi khi lại bền đến mãi về sau.
———
anh yêu những ngày yên bình, nhẹ nhàng bên người anh yêu dấu. anh luôn mong cả đời như vậy.

tuấn từng tham vọng nhiều buổi tiệc với bạn bè, từng tham vọng sự nhộn nhịp giữa lòng sài gòn vốn đã huyên náo. nhưng rồi anh bộn bề trong lo lắng và hối hả, đi tìm những phù phiếm cho thỏa lòng về tiền bạc chừng chưa đủ.

rồi cô đến, anh chợt nhận ra điều mình cần hiện tại là trở về cuộc sống thường nhật chậm chạp, những "vết thương" chưa lành, nay cần chữa khỏi.

cô trước đó cũng từa tựa giống anh. cực đoan với chính đời mình, toan tính với từng xúc cảm chóng vánh cho là gần như vô nghĩa với đằng đẵng công việc phía trước.

quá khứ hai người đại khái được mặc định rằng khoảng sân đầy nắng ấm và cả trời trong veo. có chăng sau cùng chỉ là một góc nhỏ trong lòng, còn tất cả sẽ dần héo mòn cùng vài muộn phiền xa xưa.

nhân duyên nào lại gặp nhau, rồi trở thành nửa linh hồn của người còn lại. hiểu hết từ điều vặt vãnh nhất, rồi tập cách bù trừ.

anh chưa từng là người kiên nhẫn. chính anh cũng cảm thấy thế, nhưng rồi bỗng thích đi bảo tàng lúc nào không hay, yêu hơn khi có "họ" xem cùng.

vốn kiến thức của cả hai về nghệ thuật không nhỏ, song, anh có vẻ nhỉnh hơn. tuy thế, tuấn chưa từng tỏ ra với hằng. cô sẽ luôn đắc thắng khi mình hơn anh điều gì, và anh vui lòng để cô làm chuyện đấy.

- những tác phẩm ở đây đều của các họa sĩ nổi tiếng trường gia định, trường mỹ thuật đông dương từ trước năm 1975 đó -

tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ