chap 33

137 9 2
                                    

ngày hai mươi bảy tết.

- hằng à, anh ra ngoài tìm mãi mà không thấy ai bán bánh su cả... -

cô đang nằm trên giường xem qua vài tờ tạp chí thì anh từ đâu "phóng" tới, nằm ịch lên chỗ kế bên.

- bây giờ có khi cả quán nhật hai đứa mình thích cũng "xả hơi" rồi chứ nói gì là bánh su -

tuấn chạy quanh sài gòn cũng chẳng tìm ra một quán bánh nào còn mở. đồ ta đã nghỉ, đến đồ tây cũng rục rịch treo thông báo.

cảnh chung quanh vẫn còn xa lạ với anh lắm. đã từ lâu anh không màn những hàng ăn họ sẽ nghỉ cụ thể vào khi nào.

"ờ thì... tầm tầm khoảng cuối tết đấy, chứ hỏi chính xác ngày nào thì ai biết.."

tết vẫn sẽ mãi là ngày bình thường nếu căn nhà kia không đủ hơi ấm người thương anh luôn muốn gần cạnh.

cần một yếu tố nào đó thật sự thuyết phục để khiến tết trở thành một chuỗi các hôm nghỉ phép như toàn dân việt nam vẫn làm.

nói đi nói lại yếu tố kia cũng chẳng ai nghĩ ra, vô lý hơn cả là những lời "chèo kéo ăn chơi" thực hời tuấn nhận được vẫn chưa bằng với cô gái nhỏ, thích bóp má anh người yêu của mình.

- thôi, vậy để em ra bếp xem còn đủ nguyên liệu làm bánh su cho anh không rồi em làm cho nè -

hằng bước ra khỏi phòng, tuấn cũng lèo đẽo theo sau. sự hớn hở chốc hiện rõ trên gương mặt.

- em là tuyệt nhất - anh nói, nhưng vì tiếng cười khúc khích đã lấp mất đi vài chữ.

cô nghe được lời khen mà thấy yêu thầm trong bụng.

"em biết mà"
———
- có vẻ anh phải đợi đến ngày mai em đi siêu thị mua một lượt rồi mới làm được đó -

- h.. hả -

- mà đúng thật, trứng nhà mình hết rồi,  bột mì mình cũng không đủ -

anh tựa lên vai hằng, mặt vừa mếu vừa dụi vào cổ cô.

- hay bây giờ mình đi luôn đi em... -

- anh muốn thì anh tự mua đi, em ở nhà đợi. em định ngày mai đi sớm thì sẵn mua đồ cho mấy ngày tới luôn, giờ cũng giữa trưa rồi, mua bây giờ sẽ không ngon cho mấy món sắm tết, mà để mai đi mua nữa thì cực lắm -

- thế anh phải đợi sao... -

- không, nếu như anh chịu đội trời chỉ để mua trứng và bột mì, một mình. -

ngày hai mươi bảy tóm tắt gọn lại chỉ vỏn vẹn vài ý chính, thanh hằng, và hà anh tuấn... không mua được bánh su.

- do anh không muốn lỡ mất giây phút nào bên em nên anh mới ở lại đấy nhé... -
———
hai mươi tám tết.

hằng tưới xong cây mai gần tỏa vàng, vào lại phòng ngủ xem tuấn thế nào. anh vẫn say giấc thật ngon dù định đi siêu thị cùng vợ từ hôm qua.

tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ